
SÁNG THẾ KÝ 11-12: THÁP BA BÊN: NGUỒN GỐC LOÀI NGƯỜI NÓI NHIỀU THỨ TIẾNG; CHÚA CHỌN ÁP RAM
Sáng thế ký 11
Tháp Ba-bên
1Vả, cả thiên-hạ đều có một giọng nói và một thứ tiếng. 2Nhưng khi ở Đông-phương dời đi, người ta gặp một đồng bằng trong xứ Si-nê-a, rồi ở tại đó. 3Người nầy nói với người kia rằng: Hè! chúng ta hãy làm gạch và hầm trong lửa. — Lúc đó, gạch thế cho đá, còn chai thế cho hồ. — 4Lại nói rằng: Nào! chúng ta hãy xây một cái thành và dựng lên một cái tháp, chót cao đến tận trời; ta hãy lo làm cho rạng danh, e khi phải tản-lạc khắp trên mặt đất. 5Đức Giê-hô-va bèn ngự xuống đặng xem cái thành và tháp của con-cái loài người xây nên. 6Đức Giê-hô-va phán rằng: Nầy, chỉ có một thứ dân, cùng đồng một thứ tiếng; và kia kìa công-việc chúng nó đương khởi làm; bây giờ chẳng còn chi ngăn chúng nó làm các điều đã quyết-định được. 7Thôi! chúng ta hãy xuống, làm lộn-xộn tiếng nói của chúng nó, cho họ nghe không được tiếng nói của người nầy với người kia. 8Rồi, từ đó Đức Giê-hô-va làm cho loài người tản ra khắp trên mặt đất, và họ thôi công-việc xây-cất thành. 9Bởi cớ đó đặt tên thành là Ba-bên, vì nơi đó Đức Giê-hô-va làm lộn-xộn tiếng nói của cả thế-gian, và từ đây Ngài làm cho loài người tản ra khắp trên mặt đất.
Tổ-tông dân Y-sơ-ra-ên từ Áp-ra-ham đến Giô-sép
(Từ 11:10 đến đoạn 50)
Gia-phổ của Áp-ram
10Đây là dòng-dõi của Sem: Cách hai năm, sau cơn nước lụt, Sem được một trăm tuổi, sanh A-bác-sát. 11Sau khi Sem sanh A-bác-sát rồi, còn sống được năm trăm năm, sanh con trai con gái.
12A-bác-sát được ba mươi lăm tuổi, sanh Sê-lách. 13Sau khi A-bác-sát sanh Sê-lách rồi, còn sống được bốn trăm ba năm, sanh con trai con gái.
14Sê-lách được ba mươi tuổi, sanh Hê-be. 15Sau khi Sê-lách sanh Hê-be rồi, còn sống được bốn trăm ba năm, sanh con trai con gái.
16Hê-be được ba mươi bốn tuổi, sanh Bê-léc. 17Sau khi Hê-be sanh Bê-léc rồi, còn sống được bốn trăm ba mươi năm, sanh con trai con gái.
18Bê-léc được ba mươi tuổi, sanh Rê-hu. 19Sau khi Bê-léc sanh Rê-hu rồi, còn sống được hai trăm chín năm, sanh con trai con gái.
20Rê-hu được ba mươi hai tuổi, sanh Sê-rúc. 21Sau khi Rê-hu sanh Sê-rúc rồi, còn sống được hai trăm bảy năm, sanh con trai con gái.
22Sê-rúc được ba mươi tuổi, sanh Na-cô. 23Sau khi Sê-rúc sanh Na-cô rồi, còn sống được hai trăm năm, sanh con trai con gái.
24Na-cô được hai mươi chín tuổi, sanh Tha-rê. 25Sau khi Na-cô sanh Tha-rê rồi, còn sống được một trăm mười chín năm, sanh con trai con gái.
26Còn Tha-rê được bảy mươi tuổi, sanh Áp-ram, Na-cô và Ha-ran.
27Đây là dòng-dõi của Tha-rê: Tha-rê sanh Áp-ram, Na-cô và Ha-ran; Ha-ran sanh Lót. 28Ha-ran qua đời tại quê-hương mình, tức là U-rơ, thuộc về xứ Canh-đê, khi cha người là Tha-rê hãy còn sống. 29Áp-ram và Na-cô cưới vợ; vợ Áp-ram tên là Sa-rai, còn vợ Na-cô tên là Minh-ca; Minh-ca và Dích-ca tức là con gái của Ha-ran. 30Vả, Sa-rai son-sẻ, nên người không có con.
31Tha-rê dẫn Áp-ram, con trai mình, Lót, con trai Ha-ran, cháu mình, và Sa-rai, vợ Áp-ram, tức dâu mình, đồng ra khỏi U-rơ, thuộc về xứ Canh-đê, đặng qua xứ Ca-na-an. Khi đến Cha-ran thì lập gia-cư tại đó.
32Tha-rê hưởng-thọ được hai trăm năm tuổi, rồi qua đời tại Cha-ran.
Sáng-thế Ký đoạn 12
Áp-ram được ơn Chúa chọn
1Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Áp-ram rằng: Ngươi hãy ra khỏi quê-hương, vòng bà-con và nhà cha ngươi, mà đi đến xứ ta sẽ chỉ cho. 2Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn; ta sẽ ban phước cho ngươi, cùng làm nổi danh ngươi, và ngươi sẽ thành một nguồn phước. 3Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước ngươi, rủa-sả kẻ nào rủa-sả ngươi; và các chi-tộc nơi thế-gian sẽ nhờ ngươi mà được phước.
Áp-ram đến xứ Ca-na-an
4Rồi, Áp-ram đi, theo như lời Đức Giê-hô-va đã phán dạy; Lót đồng đi với người. Khi Áp-ram ra khỏi Cha-ran, tuổi người được bảy mươi lăm. 5Áp-ram dẫn Sa-rai, vợ mình, Lót, cháu mình, cả gia-tài đã thâu-góp, và các đầy-tớ đã được tại Cha-ran, từ đó ra, để đi đến xứ Ca-na-an; rồi, chúng đều đến xứ Ca-na-an. 6Áp-ram trải qua xứ nầy, đến cây dẻ-bộp của Mô-rê, tại Si-chem. Vả, lúc đó, dân Ca-na-an ở tại xứ.
7Đức Giê-hô-va hiện ra cùng Áp-ram mà phán rằng: Ta sẽ ban cho dòng-dõi ngươi đất nầy! Rồi tại đó Áp-ram lập một bàn-thờ cho Đức Giê-hô-va, là Đấng đã hiện đến cùng người.
8Từ đó, người đi qua núi ở về phía đông Bê-tên, rồi đóng trại; phía tây có Bê-tên, phía đông có A-hi. Đoạn, người lập tại đó một bàn-thờ cho Đức Giê-hô-va và cầu-khẩn danh Ngài. 9Kế sau, Áp-ram vừa đi vừa đóng trại lần lần đến Nam-phương.
Áp-ram xuống xứ Ê-díp-tô
10Bấy giờ, trong xứ bị cơn đói-kém; sự đói-kém ấy lớn, nên Áp-ram xuống xứ Ê-díp-tô mà kiều-ngụ. 11Khi hầu vào đất Ê-díp-tô, Áp-ram bèn nói cùng Sa-rai, vợ mình, rằng: Nầy, ta biết ngươi là một người đàn-bà đẹp. 12Gặp khi nào dân Ê-díp-tô thấy ngươi, họ sẽ nói rằng: Ấy là vợ hắn đó; họ sẽ giết ta, nhưng để cho ngươi sống. 13Ta xin hãy xưng ngươi là em gái ta, hầu cho sẽ vì ngươi mà ta được trọng-đãi và giữ toàn mạng ta. 14Áp-ram vừa đến xứ Ê-díp-tô, dân Ê-díp-tô nhìn thấy người đàn-bà đó đẹp lắm. 15Các triều-thần của Pha-ra-ôn cũng thấy người và trầm-trồ trước mặt vua; đoạn người đàn-bà bị dẫn vào cung Pha-ra-ôn. 16Vì cớ người, nên Pha-ra-ôn hậu-đãi Áp-ram, và Áp-ram được nhiều chiên, bò, lừa đực, lừa cái, lạc-đà, tôi trai và tớ gái. 17Song vì Sa-rai, vợ Áp-ram, nên Đức Giê-hô-va hành-phạt Pha-ra-ôn cùng nhà người bị tai-họa lớn. 18Pha-ra-ôn bèn đòi Áp-ram hỏi rằng: Ngươi đã làm chi cho ta vậy? Sao không tâu với ta rằng là vợ ngươi? 19Sao đã nói rằng: người đó là em gái tôi? nên nỗi ta đã lấy nàng làm vợ. Bây giờ, vợ ngươi đây; hãy nhận lấy và đi đi. 20Đoạn, Pha-ra-ôn hạ lịnh cho quan quân đưa vợ chồng Áp-ram cùng hết thảy tài-vật của người đi.
Amen!
Cảm ơn Chúa chúng ta hôm nay học cái bài học về nguồn gốc tại sao chúng ta có nhiều thứ tiếng? Mỗi người nói một thứ tiếng, không biết bao nhiêu thứ tiếng ở trên thế gian này. Đó cũng là tại vì loài người quá kiêu ngạo. Họ muốn lên tới trên trời, họ muốn làm ông trời. Con quỷ sa tan đó đã nhập tất cả mọi người từ ngàn xưa cho đến giờ nó cứ làm cho con người lên mình kiêu ngạo, họ muốn tlàm Chúa. Không ai muốn tôn thờ Đức Chúa Trời hết. Con người có cái tấm lòng muốn làm Đức Chúa Trời. Họ xây dựng một cái tháp để lên tới tận trên trời.
Đức Chúa Trời thấy hết lòng dạ của loài người vẫn còn gian ác, xấu xa, kiêu ngạo. Sau khi nước lụt rồi, họ vẫn còn cái lòng gian ác. Đức Chúa Trời bèn khiến cho tiếng nói của mọi người lộn xộn với nhau. Bảo lấy cục gạch, thằng kia đem cái thúng lại. Bảo lấy cái này nó lấy cái kia. Nói chuyện họ không hiểu với nhau nữa cho nên họ ngừng xây cái tháp Ba Bên. Lúc đó họ hiệp một với nhau để xây một cái tháp ba bên được cũng cao lắm các bạn ơi. Ngày nay cũng còn cái dấu vết chỗ cái tháp ba bên đó đã xây chưa xong còn dang dở. Nhưng mà bây giờ họ nói chuyện lộn xộn rồi, họ không có xây được cái tháp nữa. Rất là lạ lùng Đức Chúa Trời cũng vui tính thiệt. Tôi nhìn lại tôi nói, không lẽ Chúa huỷ diệt, Chúa làm một cơn lửa từ trời giáng xuống mà đốt mấy thằng gian ác này cho nó chết. Nhưng mà Chúa vui. Ngài làm cho nó nói đủ thứ tiếng hết trơn. Thật mắc cười quá. Thằng này nói thằng kia,thằng kia không hiểu gì hết. Giống như ngày hôm nay chúng ta đi qua xứ Trung Quốc, chúng ta đi qua bên xứ Mỹ, xứ Tây, xứ Anh, xứ này kia mà chúng ta không biết nói tiếng của họ, chúng ta nói hoài người kia không hiểu gì hết. Làm sao mà sống được các bạn? Chúng ta phải nói cùng chung thứ tiếng với nhau mới sống được. Vì cớ đó họ rải rác ra. Có một số người nói cùng thứ tiếng thì họ hiệp lại với nhau để mà họ đi rải rác ra khắp trên mặt đất. Trong đó tôi nghĩ có người Việt Nam của chúng ta trong đó.
Cho đến ngày hôm nay người Tàu, người Trung Quốc, họ đi rải rác khắp thế gian. Đó là nguồn gốc của tất cả những cái loài người trên mặt đất. Họ nói cái thứ tiếng nào là đúng nhất? Là cái lúc mà họ xây dựng tháp Ba-bên. Rồi Chúa chọn một cái dòng dõi của Sam. Sam là cái người con của ông Nô-ê mà đứa con lớn nhất tên là Sam. Nô ê có 3 con trai: Sem, Cham, và Gia Phết họ sanh ra 3 cái dòng con cái rất là đông. Nhưng mà cái dòng của Sam, cái dòng người anh lớn được Chúa chọn. Trong đó có sanh ra Áp-ram.
Khi chúng ta đọc chúng ta thấy cái lịch sử mấy trăm năm sau. Thì Tha-rê là cái người dòng dõi của cha của Áp-ram có nguồn gốc là ông Sam, con của ông Nô Ê. Tha-rê 70 tuổi mới sanh Áp-ram, Nako và Haran. Trong đó là Áp-ram là anh lớn. Rồi Haran là có một đứa con tên là Lót. Tha-rê mới dẫn con cháu đi tìm nơi sống tốt hơn. Tha-rê dẫn Áp-ram con trai mình, Lót, con trai của Haran, cháu mình và Sa-rai vợ Áp-ram tức là dâu mình đồng ra khỏi U-rơ. Họ sống ở U-rơ nhưng mà họ đi ra. Họ tính đi qua xứ Ca-na-an. Xứ Ca-na-an là cái sứ đượm sữa và mật các bạn. Cái xứ họ ở thì nó là cái đồng vắng. Cho nên họ đi tìm cái nơi gọi là Ca-na-an.
Tha-rê hưởng thọ được 200 năm tuổi rồi ông qua đời tại Charan. Thì Áp-ram được Chúa gọi và bảo ông rằng:” Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà con và cha ngươi. Đi đến sứ ta sẽ chỉ cho. Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn và ta sẽ ban phước cho ngươi cùng làm nổi danh ngươi. Và ngươi sẽ thành một nguồn phước. Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước ngươi. Rũa sả kẻ nào rũa sả ngươi. Và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước.”
Ngày hôm nay chúng ta chấp nhận Áp-ra-ham là tổ phụ của chúng ta. Cho nên chúng ta sẽ được hưởng những cái phước mà Abraham nhận được. Chúng ta chúc phước cho ông, Chúng ta được tháp vào thành con cháu của ông nếu Chúng ta chấp nhận Abraham là tổ tông của chúng ta. Tên ông Áp-ram, nhưng sau này Chúa đổi tên ông lại thành Áp-ra-ham, một dòng dõi được chọn và được phước. Chúng ta hiện nay là chúng ta cầu nguyện và xưng nhận rằng Đức Chúa Trời của Abraham, Đức Chúa Trời của Isaac và Đức Chúa Trời Giacob là Đức Chúa Trời của con. Xin Ngài ban phước cho con cũng giống như Ngài đã hứa với Abraham. Ngày ban phước cho Abraham thế nào, thì xin Ngài ban phước cho con thể ấy.
Chúng ta nhắc lại lời hứa của Đức Chúa Trời để chúng ta được ghép vào và chúng ta được phước. Bởi đức tin, chúng ta chấp nhận chúng ta là con cháu, dòng dõi của Abraham chúng ta công bố và chấp nhận thì chúng ta cũng được phước giống như Abraham vậy. Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước ngươi. Rũa sả kẻ nào rũa sả ngươi.Và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước. Chúng ta nhắc lại cái lời hứa của Đức Chúa Trời để chi? Để Ngài ban phước cho chúng ta. Khi mà Chúa hứa cái gì cho ai thì giống như là đinh đóng cột. Chúa nói là Chúa sẽ làm. Nhưng chúng ta có đức tin, có chấp nhận hay không đó là quyền của chúng ta. Chúa yêu chúng ta. Chúa muốn cho chúng ta được phước. Chúng ta đọc lại và chúng ta nhắc lại cho Chúa. Chúa ơi, Chúa có hứa cho Abraham thế nào thì con ngày hôm nay, con cháu của Abraham, con sẽ được phước giống như Chúa hứa cho Abraham. Cứ nhắc lại, nhắc đi, nhắc lại, nhắc đi, nhắc lại hoài thì chúng ta sẽ được phước các bạn ơi.
Lời cầu xin của chúng ta đến tận nơi Đức Chúa Trời. Ngài nghe chúng ta. Nếu chúng ta làm tội lỗi trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta phải dọn sạch lòng và ăn năn trước tiên để lời cầu xin của Chúng ta được Chúa nghe.
Hãy cầu xin như sau: Đức Chúa Trời, con là một người tội nhân. Con không biết Ngài là ai, nhưng ngày hôm nay con được trở về. Con biết nguồn gốc của con là Đức Chúa Trời, đấng đã tạo dựng ra con. Con là con chiên đi lạc. Ngày hôm nay con trở về nhà Cha, xin Cha tha thứ mọi tội lỗi của con qua sự hy sinh của Chúa Giê su đã chết thế cho tội lỗi của con trên thập tự giá rồi. Con tin rằng tội của con đã được Cha thứ tha. Con chấp nhận rằng con là dòng dõi của Abraham, là dòng dõi đã được lựa chọn. Xin Ngài ban phước cho con cũng như Ngài ban phước cho Abraham. Ngài hứa với Abraham thế nào, xin Ngài làm thành những lời hứa của Ngài trên đời sống của con thể ấy. Để con sẽ được phước như Ngài hứa với Abraham. Con cảm tạ ơn Cha. Amen.
Xin Chúa cho chúng ta biết dọn sạch lòng, ăn năn tội lỗi của mình để được trở về. Vì các dân tộc thế gian ngày hôm nay là cái dòng dõi gian ác. Họ muốn làm Chúa, người nào cũng muốn làm Chúa, không muốn thờ phượng đấng đã tạo ra họ. Vì Đức Chúa Trời rất là hối tiếc, Ngài đã lỡ làm ra loài người giống như hình ảnh của Ngài. Loài người có một cái đầu óc khôn ngoan, giống như Đức Chúa Trời, cho nên họ muốn làm Đức Chúa Trời. Chúa không có muốn tạo ra những cái robot để mà tối ngày cứ là Chúa biểu gì làm đó, không có cái đầu óc khôn ngoan. Chúa tạo dựng ra con người có cái sự tự do lựa chọn. Ngài tạo ra loài người giống như Ngài cho nên họ muốn làm Chúa một cõi, mỗi người đều muốn làm Chúa một cõi. Kiêu ngạo, không muốn tôn thờ ai hết.
Loài người từ thuở ban đầu đã giết nhau rồi, hai anh em đầu tiên là Ca-in và A-bên đã giết nhau vì thằng anh muốn một mình tao làm Chúa thôi. Đức Chúa Trời thương đứa em cho nên nó giết bỏ. Người anh muốn Chúa chỉ thương nó thôi, chỉ có một mình nó thôi, chỉ có một mình ta mà thôi. Thế giới này không có người thứ hai. Đó là cái lòng ngu dại của con người. Họ muốn làm Chúa, họ kiêu ngạo, họ lên mình kiêu ngạo, họ chọc giận Đức Chúa Trời.
Chúng ta là những người nhu mì khiêm nhường mới hưởng được đất. Xin Chúa cho chúng ta biết hạ mình xuống, biết tôn thờ Đấng tạo hóa, tạo dựng ra mình. Đừng có tôn thờ mình nữa. Họ muốn tôn thờ họ các bạn ơi. Họ muốn mọi người tôn thờ họ. Họ muốn làm Chúa một cõi, họ muốn mọi người tôn họ làm Chúa một cõi.
Xin Chúa cho chúng ta biết mình là ai. Con người phải biết tôn thờ Đấng tạo hóa, phải biết tôn thờ cái đấng tạo dựng ra mình. Đừng có để mình tự tôn mình lên. Nếu mà mình lên mình kiêu ngạo, con quỷ nó khiến mình không tự tôn mình lên thì mình cũng ngu dại đi tôn thờ những cái tạo vật của Đức Chúa Trời. Tạo vật của Chúa rất là nhiều trên thế gian này các bạn ơi. Họ tạo lên những cái thần tượng để mà họ thờ. Hay là họ đi thờ một cái người nào đó được tạo dựng bởi Chúa. Họ đi thờ ông Phật. Họ đi thờ ông mục sư. Họ đi thờ Bác Hồ. Họ đi thờ ông Tổng thống này, ông Tổng thống kia. Nhưng họ không có biết tôn thờ Đức Chúa Trời. Chúng ta hãy vứt bỏ hết tất cả những cái gì thuộc về thế gian. Chúng ta chỉ tôn thờ một mình Đức Chúa Trời hằng sống mà thôi.
Nhưng mà những lời cầu xin của chúng ta không có đến được Đức Chúa Trời. Chúng ta muốn nói rằng chúng ta muốn tôn thờ Ngài mà Ngài không có nghe được. Tại vì tội lỗi của chúng ta che khuất mặt của Chúa rồi. Cho nên Đức Chúa Trời mới ban cho chúng ta Chúa Giê-xu. Chúng ta phải đến với Đức Chúa Trời qua dòng huyết của Chúa Giê-xu. Chúa Giê-xu ơi, con là người có tội. Con đến với Đức Chúa Trời qua huyết của Chúa Giê-xu . Huyết Chúa Giê-xu đã đổ ra vì tội của con. Cho nên con mới được đến với Đức Chúa Trời ngày hôm nay. Đắn tạo quá. Tội lỗi của con nó che khuất mặt Ngài. Nhưng huyết của Chúa Giê-xu đổ ra vì con. Và hôm nay con đến được với Đức Chúa Trời. Xin Đức Chúa Trời ơi, Ngài tha tội cho con. Và Ngài cho con được nhận Đức Chúa Trời là cha, là ba, là A-ba, là cha của con. Xin Chúa cho phép con gọi Ngài là cha. Hôm nay con có cha, con không còn đi quang đoàn nữa. Con được chấp nhận. Con gọi cha là ba. Con không còn là một đứa con mồ côi để con được Chúa ban phước cho con.
Đó là cái cách chúng ta phải đến và tôn thờ Đức Chúa Trời hàng sống của chúng ta qua huyết của Chúa Giê-xu . Xin Chúa cho chúng ta biết mình là ai, mình là gì. Ông Abraham khi mà Chúa chọn ông và kêu gọi ông là ông đã 75 tuổi các bạn. 75 tuổi. Tại sao mà Chúa chọn người già? Tại sao lúc còn trẻ Chúa không kêu ông? 75 tuổi rồi. Là bà vợ của ông cũng 75 tuổi rồi mà vẫn còn đẹp. Kinh khủng chưa? Ngày xưa người ta rất là đẹp các bạn. Già, rất là chậm. Mấy trăm tuổi, mấy trăm tuổi mới chết. Người nào cũng mấy trăm tuổi mới chết.
Khi Chúa chọn ông, biểu ông đi ra khỏi quê hương dòng họ của ông đó. Tại vì dòng họ của ông cũng vẫn là dòng gian ác. 75 tuổi Chúa kêu ông dẫn vợ ông và lót đi đến nơi mà Đức Chúa Trời chỉ dẫn cho ông. Tại vì bà vợ mình quá đẹp cũng là một cái chuyện khổ cho Abraham. Ngày xưa đàn bà đẹp rất là hiếm có các bạn ơi. Nhưng hồi xưa không ai mà sửa sắc đẹp như ngày hôm nay chúng ta thấy toàn là giả tạo. Nhưng ngày xưa kiếm một người đàn bà đẹp rất là khó bởi vì ông vua Pha-ra-ôn còn thấy vợ của Abraham 75 tuổi rồi đó mà còn mê, còn biểu người hầu đem vào cho ông. Tại vì Abraham sợ chết. Vợ đẹp là người ta giết để cướp vợ. Cho nên ông mới nói vợ của ông phải nói như vậy để cho ông còn sống. Sợ. Nhưng Đức Chúa Trời đừng nổi giận vì thấyông Pha-ra-ôn cướp vợ của Abraham. Đức Chúa Trời làm cho ông bị tai quả lớn hành phạt. Cho ông bị tai quạ lớn, Pha-ra-ôn cùng nhà người bị tai quạ lớn. Ông biết rồi, tại sao ông biết? Ôi, đi cướp vợ người ta đây. Ông mới hỏi Abraham, ngươi làm chi cho ta vậy? Sao không tâu với ta rằng là vợ ngươi? Sao đã nói rằng người đó là em gái ta, rồi nên tôi đã lấy nàng làm vợ. Bây giờ vợ ngươi đây, hãy nhận lấy và đi đi. Đoạn Pha-ra-ôn hạ lệnh cho quân, đưa vợ chồng Abraham cùng hết thái tài vật của người đi.
Ông được ơn, vì ông có một người vợ đẹp. Ông vua Pha-ra-ôn cho quá nhiều, rộng đại và cho chiên bò, lừa đất, lừa cái, lạc đà, tôi trai tới gái, đi ra một cái đám rất là đông. Cho quá chân. Nhưng mà ông không có lấy lại, ông rủ đi là ông cho hết tất cả những cái gì. Abraham tự nhiên, một người trắng tay mà trở nên giàu có. Ngày xưa là nếu mà có chiên bò, lừa, lạc đà, tôi trai tới gái là phải là một người vua một cõi mới có được những cái tài sản như vậy.
Ngày hôm nay, chúng ta không có được tài sản như vậy, nhưng chúng ta có tài chánh dư giật. Chúng ta phải cầu xin Chúa ơi. Xin Chúa ban phước cho con, giống như Chúa ban phước cho Abraham ngày xưa. Có tài chánh dư giật để chúng con làm những công việc lớn lao cho Chúa. Xin Chúa ban phước cho con, để con tiếp tục những công việc của Chúa trên trái đất này. Để mọi danh, danh của Chúa được vinh hiển, không phải danh của chúng con, cho chúng con biết hạ mình xuống trước mặt Chúa, làm những công việc lớn lao cho Chúa. Để đời sống của chúng con là nguồn phước cho những người xung quanh chúng con.
Xin Chúa nhắc nhở chúng ta, để chúng ta biết rằng chúng ta là con cái của Đức Chúa Trời và dòng dõi của Abraham. Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu, con cảm ơn Cha về ngày đã nhắc nhở chúng con bài học để chúng con nhớ rằng chúng con nguồn gốc của chúng con là như thế nào và chúng con tiếp tục công việc của Đức Chúa Trời còn gian dở trên trái đất này.
Công việc của Chúa Giê-xu, chúng con phải tiếp nối và rao truyền danh của Đức Chúa Giê-xu cho đến lúc ngày đến để cho chúng con biết nhũ mỉ khiêm nhường, biết hạ mình xuống, biết giảng đúng cho loài người, biết ăn năn tội lỗi của mình và đi qua dòng huyết của Chúa Giê-xu để đến cùng Đức Chúa Trời. Đức Chúa Cha chấp nhận mình là con chiên ly lạc trở về nhà Cha để rồi Ngài sẽ ban phước cho chúng con và dòng dõi của chúng con sẽ nhờ Chúa Giê-xu mà được phước. Chúng con cảm tạ Chúa. Chúng con xin dân những lời cầu xin cho Cha mà cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
