GIĂNG 4: NGƯỜI ĐÀN BÀ SA MA RI UỐNG NƯỚC HẰNG SỐNG, NHẬN LÃNH THÁNH LINH ĐI TRUYỀN GIÁO

https://www.mediafire.com/file/xm6j8bpbrpo278z/GIA%25CC%2586NG_4.m4a/file

GIĂNG 4: NGƯỜI ĐÀN BÀ SA MA RI UỐNG NƯỚC HẰNG SỐNG, NHẬN LÃNH THÁNH LINH ĐI TRUYỀN GIÁO

Đoạn 4

Người đàn-bà Sa-ma-ri
1Khi Chúa đã hay rằng người Pha-ri-si có nghe đồn Ngài gọi và làm phép báp-têm được nhiều môn-đồ hơn Giăng, 2(kỳ thiệt không phải chính Đức Chúa Jêsus làm phép báp-têm, nhưng là môn-đồ Ngài), 3thì Ngài lìa xứ Giu-đê trở về xứ Ga-li-lê. 4Vả, Ngài phải đi ngang qua xứ Sa-ma-ri. 5Vậy Ngài đến một thành thuộc về xứ Sa-ma-ri, gọi là Si-kha, gần đồng-ruộng mà Gia-cốp cho Giô-sép là con mình. 6Tại đó có cái giếng Gia-cốp. Nhân đi đàng mỏi-mệt, Đức Chúa Jêsus ngồi gần bên giếng; bấy giờ độ chừng giờ thứ sáu.
7Một người đàn-bà Sa-ma-ri đến múc nước. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy cho ta uống. 8Vì môn đồ Ngài đã đi ra phố đặng mua đồ-ăn. 9Người đàn-bà Sa-ma-ri thưa rằng: Ủa kìa! Ông là người Giu-đa, mà lại xin uống nước cùng tôi, là một người đàn-bà Sa-ma-ri sao? (Số là, dân Giu-đa chẳng hề giao-thiệp với dân Sa-ma-ri.) 10Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ví bằng ngươi biết sự ban-cho của Đức Chúa Trời, và biết người nói: “Hãy cho ta uống” là ai, thì chắc ngươi sẽ xin người cho uống, và người sẽ cho ngươi nước sống. 11Người đàn-bà thưa: Hỡi Chúa, Chúa không có gì mà múc, và giếng thì sâu, vậy bởi đâu có nước sống ấy? 12Tổ-phụ chúng tôi là Gia-cốp để giếng nầy lại cho chúng tôi, chính người uống giếng nầy, cả đến con cháu cùng các bầy vật người nữa, vậy Chúa há lớn hơn Gia-cốp sao? 13Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Phàm ai uống nước nầy vẫn còn khát mãi; 14nhưng uống nước ta sẽ cho, thì chẳng hề khát nữa. Nước ta cho sẽ thành một mạch nước trong người đó, văng ra cho đến sự sống đời đời. 15Người đàn-bà thưa: Lạy Chúa, xin cho tôi nước ấy, để cho tôi không khát và không đến đây múc nước nữa.
16Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đi, gọi chồng ngươi, rồi trở lại đây. 17Người đàn-bà thưa rằng: Tôi không có chồng. Đức Chúa Jêsus lại phán: Ngươi nói rằng: Tôi không có chồng, là phải lắm; 18vì ngươi đã có năm đời chồng, còn người mà ngươi hiện có, chẳng phải là chồng ngươi; điều đó ngươi đã nói thật vậy. 19Người đàn-bà thưa rằng: Lạy Chúa, tôi nhìn thấy Chúa là một đấng tiên-tri. 20Tổ-phụ chúng tôi đã thờ-lạy trên hòn núi nầy; còn dân Giu-đa lại nói rằng nơi đáng thờ-lạy là tại thành Giê-ru-sa-lem. 21Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hỡi người đàn-bà, hãy tin ta, giờ đến, khi các ngươi thờ-lạy Cha, chẳng tại trên hòn núi nầy, cũng chẳng tại thành Giê-ru-sa-lem. 22Các ngươi thờ-lạy sự các ngươi không biết, chúng ta thờ-lạy sự chúng ta biết, vì sự cứu-rỗi bởi người Giu-đa mà đến. 23Nhưng giờ hầu đến, và đã đến rồi, khi những kẻ thờ-phượng thật lấy tâm-thần và lẽ thật mà thờ-phượng Cha: Ấy đó là những kẻ thờ-phượng mà Cha ưa-thích vậy. 24Đức Chúa Trời là Thần, nên ai thờ-lạy Ngài thì phải lấy tâm-thần và lẽ thật mà thờ-lạy. 25Người đàn-bà thưa: Tôi biết rằng Đấng Mê-si (nghĩa là Đấng Christ) phải đến; khi Ngài đã đến, sẽ rao truyền mọi việc cho chúng ta. 26Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ta, người đang nói với ngươi đây, chính là Đấng đó.
27Khi đó, môn-đồ tới, đều sững-sờ về Ngài nói với một người đàn-bà; nhưng chẳng ai hỏi rằng: Thầy hỏi người ấy điều chi? Hay là: Sao thầy nói với người? 28Người đàn-bà bèn bỏ cái vò của mình lại và vào thành, nói với người tại đó rằng: 29Hãy đến xem một người đã bảo tôi mọi điều tôi đã làm; ấy chẳng phải là Đấng Christ sao? 30Chúng bèn từ trong thành ra và đến cùng Đức Chúa Jêsus.
31Song le, môn-đồ nài-nỉ một bên Ngài mà rằng: Thưa thầy, xin hãy ăn. 32Ngài đáp rằng: Ta có một thứ lương-thực để nuôi mình mà các ngươi không biết. 33Vậy môn-đồ nói với nhau rằng: Có ai đã đem chi cho thầy ăn chăng? 34Đức Chúa Jêsus phán rằng: Đồ-ăn của ta tức là làm theo ý-muốn của Đấng sai ta đến, và làm trọn công-việc Ngài. 35Các ngươi há chẳng nói rằng còn bốn tháng nữa thì tới mùa gặt sao? Song ta nói với các ngươi: Hãy nhướng mắt lên và xem đồng-ruộng, đã vàng sẵn cho mùa gặt. 36Con gặt đã lãnh tiền công mình và thâu-chứa hoa-lợi cho sự sống đời đời, hầu cho người gieo giống và con gặt được cùng nhau vui-vẻ. 37Vì đây người ta có thể nói rằng: Người nầy thì gieo, người kia thì gặt, là rất phải. 38Ta đã sai các ngươi gặt nơi mình không làm; kẻ khác đã làm, còn các ngươi thì đã vào tiếp lấy công-lao của họ.
39Có nhiều người Sa-ma-ri ở thành đó tin Ngài, vì cớ lời đàn-bà đã làm chứng về Ngài mà rằng: Ngài đã bảo tôi mọi điều tôi đã làm. 40Vậy, các người Sa-ma-ri đã đến cùng Ngài, xin Ngài vào trọ nơi mình; Ngài bèn ở lại đó hai ngày. 41Khi đã nghe lời Ngài rồi, người tin Ngài càng đông hơn nữa. 42Họ nói với người đàn-bà rằng: Ấy không còn phải vì điều ngươi đã nói với chúng ta mà chúng ta tin đâu; vì chính chúng ta đã nghe Ngài, và biết rằng chính Ngài thật là Cứu-Chúa của thế-gian.
Đức Chúa Jêsus trở về xứ Ga-li-lê. – Sự chữa lành con trai quan thị-vệ
43Khỏi hai ngày ấy, Đức Chúa Jêsus từ đó đi qua xứ Ga-li-lê 44(vì chính Ngài đã phán rằng một người tiên-tri chẳng bao giờ được tôn-kính trong quê-hương mình). 45Khi đã đến xứ Ga-li-lê, Ngài được dân xứ ấy tiếp-rước tử-tế, bởi dân đó đã thấy mọi điều Ngài làm tại thành Giê-ru-sa-lem trong ngày lễ; vì họ cũng có đi dự lễ.
46Vậy, Ngài lại đến thành Ca-na, trong xứ Ga-li-lê, là nơi Ngài đã hóa nước thành rượu. Nguyên ở tại thành Ca-bê-na-um, có một quan thị-vệ kia, con trai người mắc bệnh. 47Quan đó nghe Đức Chúa Jêsus đã từ xứ Giu-đê đến xứ Ga-li-lê, bèn tìm đến và xin Ngài xuống đặng chữa cho con mình gần chết. 48Đức Chúa Jêsus phán rằng: Nếu các ngươi không thấy phép lạ và điềm lạ, thì các ngươi chẳng tin! 49Quan thị-vệ trả lời rằng: Lạy Chúa, xin Chúa xuống trước khi con tôi chưa chết! 50Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đi, con của ngươi sống. Người đó tin lời Đức Chúa Jêsus đã phán cho mình, bèn đi. 51Người đang đi dọc đàng, các đầy-tớ người đến đón mà rằng. Con trai chủ sống. 52Người bèn hỏi họ con trai mình đã thấy khá nhằm giờ nào. Họ trả lời rằng: Bữa qua, hồi giờ thứ bảy, cơn rét lui khỏi. 53Người cha nhận biết rằng ấy là chính giờ đó Đức Chúa Jêsus đã phán cùng mình rằng: Con của ngươi sống; thì người với cả nhà đều tin. 54Ấy là phép lạ thứ hai mà Đức Chúa Jêsus đã làm, khi Ngài từ xứ Giu-đê trở về xứ Ga-li-lê.

Amen.

Cảm ơn Chúa. Hôm nay chúng ta học cái bài học là Chúa Giê-xu gặp một người đàn bà Samari. Bà là một người dân mà dân Israel khinh khi. Dân Samari, dân Israel không chơi với người Samari. Nhưng Chúa Giê-xu lại đến và nói chuyện với người đàn bà này để cho đàn bà này đi rao truyền danh của Chúa. Chúa Giê-xu không có ngại mà đến với những người dân mà bị khinh khi. Chúa mới nói với đàn bà này về cuộc đời của bà. Bà rất là thành thật. Chúa thấy cái tấm lòng thành thật của bà. Bà dám nói rằng cái người đàn ông đó không phải chồng tôi, tôi không có chồng. Mà Chúa Giê su nói bà nói đúng. Người mà ngươi ở đó không phải là chồng của ngươi nhưng mà ngươi đã có năm đời chồng. Không phải không có chồng nhưng mà họ sống chung đó các bạn. Thời nay người ta như vậy đó. Nhiều người cứ sống chung. Người ta tưởng vợ chồng nhưng mà không phải là vợ chồng. Chúa Giê-xu nói tới cái chuyện như vậy, bà mới hết hồn. Nhưng mà bà là một người thành thật. Vì cớ đó bà biết rằng đây là đấng tiên tri. Sao mà nói chuyện với một người mà biết hết cuộc đời của bà. Vì cớ đó bà mừng quá. Chưa bao giờ thấy một người nào mà nói tiên tri về đời sống của mình đúng như vậy.

Chúa Giê-xu mới nói với bà: “Phàm ai uống nước này vẫn còn khát mãi. Nhưng uống nước ta sẽ cho thì chẳng hề khát nữa. Nước ta cho sẽ thành một mạch nước sống, một mạch nước trong người đó văng ra cho đến sự sống đời đời.” Bà muốn uống cái nước đó. Mà đó là sự thật. Chúng ta đã khát. Chúng ta có đến và uống nước của Chúa Giê-xu. Nước sự sống của Chúa Giê-xu. Và ngày hôm nay chúng ta đã nhận được sự sống cho đến đời đời đó các bạn. Ai mà chưa có nhận được cái nước hằng sống của Chúa Giê-xu thì phải đi tìm Chúa cho bằng được. Để mà nhận được cái nước sự sống từ ở trong nó đi ra, cái nguồn nước sống nó từ trong nó văng ra, chứ không phải là cái nguồn nước sống từ ở ngoài đi vô. Hồi xưa tới bây giờ bao nhiêu người cứ xin đi người này người kia đặt tay, cầu nguyện, đặt tay cho Thánh Linh, đặt tay muốn từ ở ngoài đi vào. Đó là sai. Cái nguồn nước sống này nó phải từ phía trong nó văng ra ngoài. Như vậy nó mới còn tồn tại cho đến đời đời. Rất là tuyệt vời.

Khi chúng ta tìm kiếm Chúa với tấm lòng thành thật của chúng ta, từ cái tâm của chúng ta khi mà chúng ta nhận được nguồn điện của Thánh Linh từ bên trong, nó chạy ra ngoài rồi là nó khiến cho chúng ta phải đi chạy, phải đi nói cho người này người kia biết về Chúa. Còn nếu mà chúng ta chưa có nhận được Thánh Linh thì chúng ta ngồi ỉ đó, chờ người ta đẩy, chờ người ta cho, chờ người ta ban cho mình cái này cái kia cái nọ. Cái nguồn nước sống này là Thánh Linh của Đức Chúa Trời ở trong người đó, và nó văng ra, nó chảy ra, nó không có thể nào mà ngồi im, ngừng được. Nó là một cái nguồn thì cái nguồn nó phải tung ra và nó phải chảy ra. Không có ngừng được. Đó là một cái sự sống, một sự sống động của Thánh Linh của Chúa.

Bao nhiêu người trong Kinh Thánh chúng ta đọc thì khi người nào mà nhận lãnh Thánh Linh là phải chạy, là phải đi ra, rao truyền về Chúa Giê-su cho người khác. Khi người đàn bà Samari là một người chưa bao giờ biết về Chúa Giê-xu mà là thù nghịch với dân Israel, hai bên nó thù nghịch với nhau. Khi bà biết được là có Chúa Giê-xu rồi là bà nhận được cái nguồn sống rồi bà chạy, bà đi nói cho bao nhiêu người khác mà bao nhiêu người khác cũng được như hưởng như bà. Họ mới nói rằng không phải vì chúng tôi nghe mà chúng tôi tin đâu, nhưng vì chúng ta đã thấy Ngài. Chúng ta đã nghe Ngài và biết rằng chính Ngài thật là cứu Chúa của thế gian.

Mỗi người phải có một cái đức tin cho mình chứ không phải vì nghe mà tin. Cái lỗ tai mình nghe, nhưng mà cái tấm lòng của mình phải chấp nhận và nhận được cái nguồn nước sống từ ở trong nó văng ra cho đến đời đời. Không thể ngồi yên được. Khi ngày nay tôi nhìn thấy những người nào mà im lìm, nói tôi tin Chúa, hỏi có tin Chúa Giê-su chưa? Có nhưng im lìm, đó là những người hâm hẩm, những người chưa nhận được Thánh Linh của Chúa. Khi mà chúng ta nhận được chúng ta không thể nào ngồi im được các bạn ơi. Phải đi ra mà phải đi tung tin ra, để cho người khác nhận được giống như mình. Có tình yêu thương, có sự vui vẻ, có những cái năng lực và có cái máy nó nóng cháy, nó chạy phía trong, nó bắt chúng ta phải làm một cái gì đó cho Chúa. Không thể nào ngồi yên được nữa các bạn. Đó mới là những cái người tin Chúa thật lòng.

Một người đàn bà Samari mà còn biết đi rao truyền tin tức về Chúa Giê-xu đây, Chúa Giê-xu đây. Phải báo tin mừng cho người ta chạy tới, chạy tới, chạy tới. Khi mà Thánh Linh làm việc là con người không có ngồi yên được nữa. Đó là một cái lẽ thật của Đức Chúa Trời. Ngày xưa tôi cũng im lìm như các bạn vậy. Ai hỏi đạo gì? Còn mắc cở, không dám nói. Hỏi hạch hạch dữ lắm, tôi đạo tin lành. Chứ không dám nói là không có đạo. Nói đạo tin lành. Vậy mà bao nhiêu người xung quanh tôi bệnh hoạn rồi chết mất. Mà ngày hôm nay tôi rất là hối tiếc. Còn tiếc không biết trước khi họ chết mình không có nói về Chúa cho họ. Ngày kia ở trước mặt Chúa họ sẽ cáo trách mình. Họ nói, tôi chơi với cái bà đó tin Chúa đó mà bà đâu bao giờ nói về Chúa Giê-xu cho tôi. Để ngày nay tôi đi địa ngục đời đời. Đó là ngày kia họ sẽ trách chúng ta. Chúa mới dạy, Chúa Giê-xu nói giờ hầu đến và đã đến rồi. Những người thờ lạy Ta phải lấy tâm thần và lễ thật mà thờ Ngài. Đức Chúa Trời là thần nên ai thờ lại ngày thì phải lấy tâm thần và lẽ thật mà thờ lạy Ngài. Chúa đâu biểu phải đi vô nhà thờ để thờ lạy Chúa đâu các bạn. Tâm thần và lẽ thật là từ cái tâm của mình. Tìm kiếm Chúa hết lòng ngồi xuống và tỉnh tâm và tìm kiếm Chúa trong cái tâm tư của mình. Cái tư tưỡng của mình. Xét lại coi mình có làm cái gì sai. Xét lại coi mình có làm cái gì không đúng. Hỏi Chúa ơi con làm cái gì mà ngày hôm nay con phải bị hoạn nạn đây. Con đã làm cái gì sai mà ngày hôm nay con đi hoài mà không gặp được Chúa đây. Con không nghe được tiếng Chúa. Chúa mới nói chiên Ta, nghe tiếng Ta. Tại sao con không nghe được tiếng của Chúa. Hỏi và kêu cầu. Kêu cầu cho đến khi mình nhận được. Tìm kiếm hết lòng, hết tâm thần, hết linh hồn mà tìm kiếm Chúa. Sẽ gặp được Chúa đó các bạn. Khi chúng ta hết lòng thì mới làm được. Còn chúng ta làm cho nó có lệ thôi. Chúng ta theo Chúa để mà cho cha mẹ vui lòng, cho ông bà vui lòng. Chúng ta đi nhà thờ sợ người ta nói mình không đi biết đi nhà thờ. Một con người không có Chúa, không có đạo đức. Có người thì đi nhà thờ để mà đi làm business vô nhà thờ để mà cho người ta tín nhiệm mình. Để mà mình làm ăn khá giả. Họ tin Chúa vì lý do này, vì lý do kia, vì lý do nọ. Chứ không phải là vì lý do muốn thật lòng tìm kiếm Chúa hết lòng. Để được linh hồn của mình sau khi qua đời mình đi về đâu. Phải chắc chắn chứ không phải là nghi ngờ và mơ hồ. Khi các bạn mà gặp được Chúa rồi các bạn chắc chắn là ngày kia tôi sẽ gặp được Chúa. Và đó là đến cái sự sống đời đời là mình biết chắc con đường mình đi. Đi nó cứng khừ như đi trên đất. Chứ không phải là đi ở trên mây. Ngày xưa tôi cũng đi trên mây nó mơ mơ mà không biết cái đường đi mình có đúng hay không rồi cứ vẫn còn đói khát. Cứ đi tìm, đi tìm, đi vô hết nhà thờ này, đi vô hết nhà thờ kia, đi tìm, đi tìm. Ngày tôi còn nhỏ tôi đã gặp được Chúa. Tôi đã đi có một đức tin vững chắc. Nhưng khi lớn lên tội lỗi nó xen vào rồi là mình đã mất Thánh Linh, mình đã cảm nhận được. Không còn cái đức tin như ngày trước nữa. Rồi muốn trở về con đường cũ gặp được Chúa như ngày lúc còn nhỏ mà không biết đi đâu. Không biết tìm ở đâu và cứ đi mò mẫm. Cứ đi vô hết nhà thờ này, nhà thờ kia đi tìm. Mà không được thỏa mãn các bạn. Tìm một thời gian cái tôi thấy gì kỳ quá. Đi vô tìm ông khác, cứ đi tìm ông mục sư này, ông mục sư nọ. Tìm coi cái người nào mà giảng kinh thánh của Chúa mà đúng để cho mình đi theo. Bao nhiêu năm mất hết 30, 40 năm trường không tìm được. Rốt cuộc tôi đi lạc, tìm vào một cái nơi ở Quỷ Satan. Thế mà mình đi là mình sẽ đi lạc các bạn ơi. Rồi Chúa Giê-xu mới đến mới cứu tôi. Và biểu ngồi xuống yên lặng ăn năn thống hối trước mặt ta. Ta sẽ tha thứ tội cho và con sẽ gặp được Ta. Chúa Giê-xu đi tìm tôi. Nếu Chúa Giê-xu không đi tìm tôi rồi tôi đã bị hư mất rồi. Không thể nào mà tự trở về được. Khi chúng ta đã đi một con đường quá xa bị quỷ nó trói. Càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng. Làm sao chúng ta trở về được. Rất là nguy hiểm cho linh hồn của chúng ta. Nhưng Chúa Giê-xu hứa với chúng ta Ngài không bỏ chúng ta. Ngài sẽ đi tìm dắt từng con chiên lạc trở về. Các bạn thấy Chúa Giê-xu dạy phải ăn năn. Ngài là thần. Chúng ta cũng là thần. Chúng ta tìm kiếm Chúa hết lòng. Chúng ta có Thánh Linh của Chúa là chúng ta trở nên là một người như là Chúa Giê-xu. Chúng ta là thần. Chúng ta không có cần ăn nữa. Chúng ta sống. Chúng ta có một thứ lương thực để nuôi mình. Đó là đồ ăn, đó tức là làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta không làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời là chúng ta không còn có đồ ăn thật nữa và chúng ta đã thành trở biến dạng, trở thành con người xác thịt và chúng ta phải ăn mới sống được.

Ngày nay chúng ta nhìn xem quanh quất chúng ta có cái gì, có đồ ăn gì đó mà một số người chạy lại mà lo ăn lo cái gì, lo từng miếng ăn giành giật với nhau ăn uống. Đó chính là những người xác thịt. Những người tâm linh không cần ăn để sống. Đồ ăn của Chúa tức là làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải noi gương theo Chúa Giê-xu. Loài người sẽ nhìn thấy chúng ta đó. Chúng ta còn ham ăn ham uống, còn mê ăn mê uống là chúng ta còn là người xác thịt. Rất là nguy hiểm cho chúng ta khi chúng ta sống đi theo Chúa mà cái miệng nói Chúa mà cái lòng không có Chúa. Mọi người đã nhìn thấu hết chúng ta rồi, chúng ta không qua mắt được loài người đâu. Xin Chúa thương xót cho chúng ta phải biết nhìn lại chúng ta. Để mà mọi người không đoán xét chúng ta.

Nếu mà chúng ta làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời rồi thì chúng ta sẽ được gặt hái phần thưởng đó các bạn ơi. Ngày sai chúng ta gặt nơi mình không làm. Kẻ khác làm chúng ta nhảy vào chúng ta hưởng. Chúng ta vào tiếp lấy công lao của họ. Các bạn thấy chưa? Khi mình làm việc cho Chúa thì mình sẽ được phần thưởng mà không phải thần thưởng ở trên thiên đàng. Phần thưởng ngay tại trên đất này. Phần thưởng đó là những người ta làm luống công rồi người ta bỏ đó mà chúng ta nhảy vào chúng ta hưởng hết. Không làm mà hưởng. Các bạn thấy tuyệt vời chưa? Nhưng mà ngày hôm nay chưa có ai dám nói những cái công việc này. Chúa đã bày tỏ cho tôi phải nói lên phải nói lên cho mọi người biết rằng khi chúng ta tận tâm vâng lời Chúa làm, thì chúng ta sẽ được hưởng phước ngay tại trần gian này.

Chúng ta là con cháu của Abraham, Isaac và Jacob. Họ là những người giàu có nhất trên trần gian. Theo Chúa là đi qua con đường đồng vắng. Để mà được huấn luyện. Xong đồng vắng rồi là vào xứ Ca-na-an đượm sữa và mặt. Và có Chúa đã dành sẵn tất cả những gì cho con cái của Chúa. Ngay tại trên đời sống của chúng ta chứ không phải sau khi chúng ta qua đời. Nếu chúng ta không có đức tin thì chúng ta sẽ nghèo hoài suốt cả cuộc đời. Phải lấy đức tin mà nhận lãnh lời hứa của Chúa phải công bố. Thì mới nhận được. Không công bố thì không bao giờ nhận được phước hạnh của Chúa các bạn.

Phải công bố với quỷ Satan rằng Đức Chúa Trời hứa với chúng ta. Ngài sai chúng ta đi gặt nơi chúng ta không gieo. Hỡi quỷ Satan mày không đến cướp giết và quỷ diệt ta được. Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho ta. Những cái gì Đức Chúa Trời ban cho chúng ta thì các ngươi không đụng đến được. Công bố chúng ta sẽ lãnh được ơn phước mà Ngài sẽ đổ lên đầu chúng ta. Nó tràn ra cho những người xung quanh được hưởng nữa đó. Chứ không phải là chỉ có chúng ta được hưởng không mà thôi. Những người bạn của chúng ta, những người thương gần sống gần chúng ta, những người mà họ đang nghèo khổ thiếu thốn họ sẽ được chúng ta giúp cho họ. Nó tràn ra, nó tràn ra những của này nó nhiều quá. Là một cái nguồn suối nó sẽ tràn ra cho những người xung quanh. Chứ không phải một mình chúng ta đâu. Nó đầy tràn, nó chảy ra. Đó là một cái nguồn suối. Các bạn có tin không? Có người Samari mà tin. Chúng ta ngày hôm nay là chúng ta cũng là những người Samari. So với dân Do Thái là chúng ta đang là những người Samari đó. Chúng ta tin thì chúng ta nhận được. Còn những người dân Do Thái, con của Chúa nhưng mà họ thấy Chúa mà họ không tin. Chúa Giê-xu nói tiên tri chẳng bao giờ được tôn kính trong quê hương của mình. Các bạn thấy chưa? Họ khinh khi Chúa Giê-xu. Tại vì họ nói ông này là ông thợ mộc. Không biết gì hết. Mà dám nói là con của Chúa Trời. Họ giết Chúa Giê-xu nữa. Họ đóng đinh Ngài trên cây thập tự và họ giết đi.

Xin Chúa cho chúng ta nhảy vào một cái nhánh nho chính đã bị chặt ra và chúng ta là những người ngoại đã được ghép vào là được hưởng lấy cái hưởng cái quyền lợi của dân Israel ngày hôm nay. Cảm ơn Chúa là chúng ta không ra chi. Nhưng mà nếu chúng ta tin Chúa Giê-xu là chúng ta được đương nhiên trở thành những người Israel. Chúng ta trở nên là công dân của nước thiên đàn. Tại vì chúng ta được ghép vào dân của Chúa. Dân tuyển chọn của Chúa đã bị chặt ra và chúng ta được ghép vào. Rất là tuyệt vời. Chúng ta được trở nên con cái của Chúa, Đức Chúa Trời vì dân Israel đã không chịu tin, không chịu chấp nhận.

Và chúng ta Chúa Giê-xu làm gì chúng ta làm được đó. Chúa Giê-xu chỉ cần nói một tiếng thì người con của một quan thị vệ được sống. Không cần đến tại chỗ mà đặt tay. Tại vì cần gấp. Khi mà đi đến đó thì rất là lâu. Chúa đã biết nếu mà Chúa Giê-xu đi đến đó thì đứa trẻ này sẽ bị chết. Chúa Giê-xu nói người đi còn người sẽ được sống. Hãy đi. Thì ông đi về đó. Ông có dẫn Chúa Giê-xu đi. Nhưng mà đứa con được sống.

Chúng ta hiện nay chúng ta ở rất là xa. Chúng ta không cần đi đến để mà đặt tay cho người nào. Nhưng mà phải có cái người trong gia đình xin. Chứ chúng ta cái người ngoài nói nói vòng vòng cầu nguyện cho cái người đó bệnh. Xin cầu nguyện cho người đó bệnh. Cái người trong gia đình phải mở lòng ra với Chúa và nhờ chúng ta cầu xin. Chúng ta cầu nguyện giúp chữa lành cho con cái của họ. Vợ chồng hay là con cái. Vợ xin cho chồng. Chồng xin cho vợ. Cha xin cho con. Được chữa lành. Họ phải đứng lên mà nhờ chúng ta cầu xin. Lấy hết tấm lòng mà cầu xin thì mới được. Chứ cái người ngoài, ngoài cuộc không có thể xin dùm cho người đó được các bạn. Người trong cuộc phải lấy đức tin mà cầu xin. Để mà Chúa chữa lành người đó. Rồi cả nhà được cứu. Một người tin cả nhà được cứu là như vậy. Chúa muốn người trong gia đình phải đến và cầu xin. Có người đến mà giúp đỡ và cầu xin. Chúng ta đến thì chúng ta đặt tay cầu nguyện cho họ. Cầu nguyện xong rồi phải giúp cho họ cả nhà tin Chúa ăn năn trở lại.

Khi người mà đã bệnh đó hết bệnh rồi, phải dọn sạch lòng. Phải ăn năn tội của mình. Để mà con quỷ nó không có đánh phá trở lại nữa. Chứ không phải là Chúa chữa lành rồi là cái tội còn đó là sẽ bệnh trở lại nữa. Bởi vì ngày hôm nay Chúa giúp chúng ta phải đi giúp cho con người ăn năn tội lỗi của mình. Khi họ có tội con quỷ nó mới đánh phá họ được. Mà khi mà chúng ta cầu nguyện lời cầu nguyện của chúng ta con quỷ nó sợ, nó chạy trốn. Nó ra khỏi người đó thì người đó được chữa lành. Nhưng chính đương sự phải ăn năn. Để không có phạm tội nữa. Để mà bệnh nó không trở lại nữa. Nhớ nếu chúng ta quên làm chuyện đó thì khi mà người đó phạm cái tội cũ phạm lại là bệnh nó trở lại nó nặng gấp bảy lần. Xin Chúa nhắc cho chúng ta phải giúp cho con người phạm tội biết ăn năn.

Cái cách năm ngón tay đó là cái cách rất là tuyệt vời cho con cái của Chúa. Như là cái phao để mỗi lần chúng ta có tội rồi chúng ta nắm lấy cái phao đó để chúng ta được kéo chúng ta lên khỏi cái hố. Phạm tội là rớt xuống hố. Thì chúng ta phải nắm cái phao đó, cái cách năm ngón tay Chúa dạy đó để mà đưa mình lên khỏi cái hố sâu và trở về vị trí cũ. (Xem hình cách ăn năn 5 ngón tay kèm theo bài này)

Cảm ơn các bạn đã lắng nghe. Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-su, con cảm ơn Ngài vì Ngài đã mở miệng con nói những cái lời tri thức, những cái lời đến từ Thánh Linh để cho chúng con biết đường của chúng con đi là đúng và chúng con được gìn giữ thân thể, tâm thần linh hồn thân xác của chúng con để chúng con không làm điều gì chọc giận Thánh Linh của Ngài.

Xin Ngài gìn giữ chúng con và cho chúng con biết đi rao truyền danh của Ngài. Đi rao truyền cái sự ăn năn, lòng ăn năn thông hối Ngài không khinh dể đâu. Chúng con có tội thì chúng con phải biết ăn năn để chúng con được trở về nguyên thủy làm con cái của Đức Chúa Trời. Để chúng con được hưởng nước thiên đàng một ngày gần đây. Chúng con không đi tìm loài người nhưng chúng con biết đi tìm Đức Chúa Trời. Ngài là Thần thì chúng con phải lấy hết tâm thần và lẽ thật mà thờ lạy Ngài. Không đi tìm một người nào trên thế gian này nữa.

Cảm ơn Cha chúng con dâng những lời cầu xin chúng con cho Cha cầu nguyện trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.