https://www.mediafire.com/file/82or58xb29fcrsz/Cha%25CC%2582m_ngo%25CC%2582n_13-14.m4a/file

CHÂM NGÔN 13-14:
CHÂM NGÔN Chương 13
1Con khôn-ngoan nghe sự khuyên-dạy của cha;
Song kẻ nhạo-báng không khứng nghe lời quở-trách.
2Nhờ bông-trái của miệng mình, người hưởng lấy sự lành;
Còn linh-hồn kẻ gian-ác sẽ ăn điều cường-bạo.
3Kẻ canh-giữ miệng mình, giữ được mạng-sống mình;
Nhưng kẻ nào hở môi quá, bèn bị bại-hoại.
4Lòng kẻ biếng-nhác mong-ước, mà chẳng có chi hết;
Còn lòng người siêng-năng sẽ được no-nê.
5Người công-bình ghét lời dối-trá;
Song kẻ hung-ác đáng gớm-ghê và bị hổ-thẹn.
6Sự công-bình bảo-hộ người ăn-ở ngay-thẳng;
Nhưng sự gian-ác đánh đổ kẻ phạm-tội.
7Có kẻ làm bộ giàu, mà chẳng có gì hết;
Cũng có người làm bộ nghèo, lại có của-cải nhiều.
8Giá chuộc mạng-sống loài người, ấy là của-cải mình;
Còn kẻ nghèo chẳng hề nghe lời hăm-dọa.
9Sự sáng của kẻ lành soi rạng-ngời;
Nhưng đèn kẻ ác lại bị tắt đi.
10Sự kiêu-ngạo chỉ sanh ra điều cãi-lộn;
Còn sự khôn-ngoan ở với người chịu lời khuyên-dạy.
11Hoạnh-tài ắt phải hao-bớt;
Còn ai lấy tay thâu-góp sẽ được thêm của nhiều lên.
12Sự trông-cậy trì-hoãn khiến lòng bị đau-đớn;
Nhưng khi sự ước-ao được thành, thì giống như một cây sự sống.
13Kẻ nào khinh lời dạy, ắt bị hư-bại;
Còn ai kính-sợ giới-mạng, nấy được ban thưởng.
14Sự dạy-dỗ của người khôn-ngoan vốn một nguồn sự sống,
Đặng khiến người ta tránh-khỏi bẫy sự chết.
15Sự thông-sáng thật được ân-điển;
Song con đường kẻ phạm tội lấy làm khốn-cực thay.
16Phàm người khôn-khéo làm việc cứ theo sự hiểu-biết;
Nhưng kẻ ngu-muội bày-tỏ ra sự điên-dại mình.
17Sứ-giả gian-ác sa vào tai-họa;
Còn khâm-sai trung-tín khác nào thuốc hay.
18Ai chối sự khuyên-dạy sẽ bị nghèo-khổ và sỉ-nhục;
Nhưng kẻ nào nhận-tiếp lời quở-trách sẽ được tôn-trọng.
19Sự ước-ao mà được thành lấy làm êm-dịu cho linh-hồn;
Còn lìa-bỏ điều dữ, quả là sự gớm-ghiếc cho kẻ ngu-muội.
20Ai giao-tiếp với người khôn-ngoan, trở nên khôn-ngoan;
Nhưng kẻ làm bạn với bọn điên-dại sẽ bị tàn-hại.
21Tai-họa đuổi theo kẻ có tội;
Còn phước-lành là phần thưởng của người công-bình.
22Người lành lưu-truyền gia-sản cho con-cháu mình;
Song của-cải kẻ có tội dành cho người công-bình.
23Chỗ người nghèo khai phá sanh nhiều lương-thực;
Nhưng có kẻ bị tiêu-mất tại vì thiếu sự công-bình;
24Người nào kiêng roi-vọt ghét con trai mình;
Song ai thương con ắt cần lo sửa-trị nó.
25Người công-bình ăn cho phỉ dạ mình;
Còn bụng kẻ ác bị đói.
CHÂM NGÔN Chương 14
1Người nữ khôn-ngoan xây-cất nhà mình;
Song kẻ ngu-dại lấy tay mình mà phá-hủy nó đi.
2Ai đi theo sự ngay-thẳng kính-sợ Đức Giê-hô-va;
Còn ai ăn-ở tà-vạy khinh-bỉ Ngài,
3Trong miệng kẻ ngu-dại có cây roi đánh phạt sự kiêu-ngạo nó;
Song môi người khôn-ngoan giữ lấy người.
4Đâu không có bò, đó máng cỏ trống-không;
Nhưng nhiều hoa-lợi do nơi sức bò đực mà ra.
5Người chứng trung-thành không hề nói dối;
Còn kẻ làm chứng gian buông lời dối-trá.
6Kẻ nhạo-báng tìm khôn-ngoan, mà không gặp;
Song sự tri-thức lấy làm dễ cho người thông-sáng.
7Hãy dang xa khỏi mặt kẻ ngu-muội,
Con sẽ chẳng tìm được môi khôn-ngoan nơi nó.
8Sự trí-huệ của người khôn-khéo, ấy là hiểu rõ đường-lối mình;
Nhưng sự điên-cuồng của kẻ ngu-muội là sự phỉnh-gạt.
9Kẻ ngu-dại bỉ-báng tội-lỗi;
Nhưng người ngay-thẳng có được ơn của Đức Chúa Trời.
10Lòng nhìn-biết sự cay-đắng của lòng;
Một người ngoại không chia vui với nó được.
11Nhà kẻ gian-ác sẽ bị đánh-đổ;
Song trại người ngay-thẳng sẽ được hưng-thịnh.
12Có một con đường coi dường chánh-đáng cho loài người;
Nhưng đến cuối-cùng nó thành ra nẻo sự chết.
13Dầu trong lúc cười-cợt lòng vẫn buồn-thảm;
Và cuối-cùng sự vui, ấy là điều sầu-não.
14Lòng kẻ nào lìa xa Đức Chúa Trời sẽ được no-nê sự kết-quả của mình;
Còn người lành nhờ chính mình mà được thỏa nguyện.
15Kẻ ngu-dốt tin hết mọi lời;
Nhưng người khôn-khéo xem-xét các bước mình.
16Người khôn-ngoan sợ và tránh khỏi điều ác;
Song kẻ ngu-muội ở xấc-xược, và có lòng cậy mình.
17Người nóng-nảy làm điên làm dại;
Và kẻ toan mưu ác bị ghét.
18Kẻ ngu-muội được sự điên-dại làm cơ-nghiệp;
Song người khôn-ngoan được đội mão triều-thiên bằng tri-thức.
19Người ác phục trước mặt người thiện;
Và kẻ dữ cúi lạy ở ngoài cửa người công-bình.
20Người nghèo-khó dầu láng-giềng cũng ghét bỏ;
Nhưng bằng-hữu của người giàu thì nhiều thay.
21Ai khinh-bỉ kẻ lân-cận mình phạm tội;
Còn ai thương-xót người khốn-khó lấy làm có phước thay.
22Kẻ toan mưu ác há chẳng lầm-lạc sao?
Còn nhân-từ và chân-thật thuộc về người toan mưu thiện.
23Trong các thứ công-việc đều có ích-lợi;
Nhưng miệng nói nhiều chỉ dẫn đến sự thiếu-thốn.
24Giàu-có là mão triều-thiên cho người khôn-ngoan;
Còn điên-cuồng của kẻ ngây-dại chỉ là điên-cuồng.
25Kẻ làm chứng chân-thật giải-cứu linh-hồn người ta;
Song kẻ nào nói dối gây sự phỉnh-gạt.
26Trong sự kính-sợ Đức Giê-hô-va có nơi nương-cậy vững-chắc;
Và con-cái Ngài sẽ được một nơi ẩn-núp.
27Sự kính-sợ Đức Giê-hô-va vốn một nguồn sự sống,
Đặng khiến người ta tránh-khỏi bẫy sự chết.
28Dân-sự đông-đảo, ấy là sự vinh-hiển của vua;
Còn dân-sự ít, ấy khiến cho quan tướng bị bại.
29Kẻ nào chậm nóng-giận có thông-sáng lớn;
Nhưng ai hay nóng-nảy tôn lên sự điên-cuồng.
30Lòng bình-tịnh là sự sống của thân-thể;
Còn sự ghen-ghét là đồ mục của xương-cốt.
31Kẻ hà-hiếp người nghèo-khổ làm nhục Đấng tạo-hóa mình;
Còn ai thương-xót người bần-cùng tôn-trọng Ngài.
32Kẻ ác bị đánh đổ trong sự gian-ác mình;
Nhưng kẻ công-bình vẫn có nơi nương-cậy, dầu trong khi chết.
33Sự khôn-ngoan ở tại lòng người thông-sáng;
Còn điều ở trong lòng kẻ ngu-muội được lộ ra.
34Sự công-bình làm cho nước cao-trọng;
Song tội-lỗi là sự hổ-thẹn cho các dân-tộc.
35Vua làm ơn cho tôi-tớ nào ăn-ở khôn-sáng;
Nhưng cơn thạnh-nộ vua nổi nghịch cùng kẻ gây sự hổ-thẹn.
Amen. Cảm ơn Chúa.
Chúng ta tiếp tục học sự người khôn ngoan, người công bình và người gian ác. Cái sự kết quả của họ là như thế nào? Xin Chúa cho chúng ta chọn lựa trong mình một con đường để đi. Con đường này mỗi người tự nguyện mà đi, không ai bắt buộc mình phải đi theo con đường của người công bình. Có một sự lựa chọn. Chúng ta phải hy sinh và chúng ta thấy những điều lỗ lã trước mặt trước. Những cái gì người gian ác làm là họ có lợi trước nhiều lắm. Cái gì cũng có lợi, lợi, lợi, lợi. Họ cho họ là khôn ngoan. Nhưng cuối cùng của cuộc đời là cái nẻo sự chết và họ sẽ bị mất trắng tay.
Đức Chúa Trời làm việc rất là công bằng và chánh trực. Chúa nhìn thấu hết chúng ta. Con mắt thường của chúng ta không nhìn thấy được cái lòng gian ác của con người. Nhưng Đức Chúa Trời nhìn thấu hết người nào ăn ở lương thiện hiền lành biết kính sợ Đức Chúa Trời. Và người nào là người gian ác, có cái lòng gian ác trong lòng. Chúng ta con mắt thường chúng ta không thấy. Chúng ta chỉ nhìn bề ngoài nhưng Đức Chúa Trời nhìn thấu tới trong lòng của mọi người chúng ta. Vậy thì chúng ta ngày hôm nay chúng ta phải tự xét đoán lấy mình. Không có mục sư nào mà giảng mà biểu mình phải tự xét đoán lấy mình hết các bạn. Cái cuốn sách Dọn Sạch Lòng là để chúng ta nhìn lại chúng ta tự đoán xét, tự xem xét coi mình có cái điều gì gian ác trước mặt Đức Chúa Trời hay không? Để chúng ta dọn sạch hầu được hưởng những gì mà Chúa hứa chúng ta. Trong Châm Ngôn chỉ cho các bạn thấy rằng đời sống của những người công bình khác hơn những người gian ác. Sự cuối cùng của cuộc đời họ là sự bày tỏ hết những gì họ làm từ lúc còn trẻ.
Cái tuổi trẻ là người nào cũng có lòng gian ác. Nhưng chúng ta phải trả giá. Làm cái gì là phải có cái giá phải trả. Chúng ta làm việc phước thiện, chúng ta gieo cái trái tốt từ lúc còn nhỏ. Thì tuổi về già chúng ta được gặt hái những cái bông trái lành các bạn. Phước cho những người nào còn trẻ mà biết kính sợ Đức Giê-hô-va . Kính sợ là từ trong cái tận đáy lòng. Không có những cái đầu óc suy nghĩ những cái chuyện gian xảo, những cái chuyện bóc lột người khác, những cái chuyện làm hại người rồi những cái chuyện ganh tị, ghen ghét. Nó có nhiều nhiều lắm trong cái cuốn sách Dọn Sạch Lòng đó.
Mà nếu mà chúng ta không có đọc cuốn sách Dọn Sạch Lòng chúng ta không thấy được những cái sự gì chúng ta làm sai. Cảm ơn Chúa là Ngài đã cho chúng ta có một cái cuốn sách để chúng ta đọc và biết được, để chúng ta biết cái gì mà chúng ta làm sai và cái gì chúng ta làm đúng. Có bao nhiêu người họ đi truyền giáo, họ đi giảng đạo, họ dạy người khác nhưng họ có làm những công việc dơ bẩn trong bóng tối. Họ tưởng đâu không ai nhìn thấy, nhưng mà họ làm việc gian ác, cái tấm lòng của họ gian ác. Họ muốn bóc lột người yêu của mình, người chồng, tín hữu của mình để moi tiền moi bạc. Đó là một cái lòng gian ác. Nhưng mà họ là người giảng đạo, Chúa, họ là những người mục sư, những người đi truyền giáo mà họ không thấy được con mắt của họ bị đui mù.
Có một cái nơi tối tăm ở trong cái tâm hồn của họ mà con quỷ nó dụ cho người đó không thấy. Mà trong khi họ đi khuyên dạy người khác, Chúa khiến là họ mở miệng ra và nói chuyện về nó. Chúa vẫn còn thương. Cho nên Chúa khiến họ nói ra để có người giúp cho họ. Nói xong họ rất là mắc cỡ các bạn, họ biết là họ làm sai. Đó là Chúa vẫn còn thương. Tại vì họ không có được chỉ dạy, họ không có được ai nói cho họ biết. Họ nói cái gì trong kinh thánh không có nói, mình đừng có nói. Họ cứ ngồi họ đọc kinh thánh lào lào lào. Mà kinh thánh không nói là làm sao mà mình nói được. Nhưng những cái chuyện gian ác đó, có nhiều nhiều cái bẫy gian ác mà kinh thánh không có nói tới. Nhưng mà lương tâm của chúng ta biết là chúng ta làm sai. Lương tâm nó đang cáo trách chúng ta mà con quỷ nó bịt mắt bịt cái lương tâm của chúng ta. Chúng ta không biết chúng ta làm sai. Nhưng mà Chúa cũng vẫn còn thương cho có người nhắc nhở họ.
Khi chúng ta nhắc tới con người nào mà họ cảm ơn mình, họ thay đổi. Là người đó là người thuộc về con cái Chúa. Còn khi chúng ta nhắc tới họ mà họ giận, họ nóng tánh, họ la um sùm lên là họ là những người thuộc về quỷ Sa-tan. Họ kiêu ngạo, họ chửi lại mình nữa. Nhưng khi họ về nhà, lương tâm của họ vẫn cáo trách họ các bạn. Đó là công việc của Đức Chúa Trời làm chúng ta phải giúp đỡ cho họ bởi chúng ta có cái miệng của người công bình. Giúp những người gian ác. Chúng ta đừng có sợ họ. Họ cứ trách dạy chúng ta là phải ăn nói có hậu, đừng có chọc ai giận. Người nào mà đoán xét người khác là những người gian ác. Tôi ngày cứ đi xoi mói chuyện xấu của người ta, không biết bao che. Chúa nói tình yêu thương che lấp vô số tội lỗi mà cái miệng của họ không có tình yêu thương tí nào hết trơn. Họ đi là họ lại bắt tội mình, họ kết án mình nữa. Giống như Chúa Giê-xu, đi tới đâu là bị người ta kết tội Chúa và họ đánh đập và họ đóng đinh Chúa Giê-xu. Tại vì Đức Chúa Giê-xu nói sự thật, nói lẽ thật. Chúng ta có can đảm mà đi nói lẽ thật cho những người xung quanh chúng ta hay không? Họ là những người truyền giáo, họ là những người mục sư. Họ là những người mà người ta nể kính đó. Nhưng mà trong bóng tối họ làm điều gian ác.
Con quỷ nó bịt mắt hết tất cả mọi người các bạn ơi. Nó dùng những chỗ yếu của người nào là nó tấn công người đó. Nhưng xin Chúa cho chúng ta, nếu chúng ta làm sai chúng ta không thấy xin Chúa sai tiên tri của Chúa đến và nhắc nhở chúng ta để chúng ta ăn năn.
Các bạn thấy vua David là một người công bình. Chúa nói là ông là một người công bình. Ông là người rất là kính sợ Đức Giê-hô-va đó. Mà ông làm việc gian ác mà ông còn không thấy được. Giựt vợ người ta, giết chồng người ta mà ông không thấy được. Rồi Chúa mới sai tiên tri của Chúa. Tiên tri Nathan đến mà nói mà ông không nghe, ông không hiểu. Cho tới khi ông nói hoạch tẹt ra. David mới thấy được.
Các bạn thấy con quỷ chưa? Đó là một con quỷ nó đọc hết tư tưởng của con người và nó làm cho mình phạm tội mà mình không thấy những cái tội của mình. Vì cớ đó Chúa sai tiên tri của Chúa đến để mà vạch trần ra tội lỗi mà ông còn không thấy được nữa. Xin Chúa thương xót chúng ta. Cầu xin rằng:” Chúa ơi con muốn vâng lời Chúa. Con muốn làm đẹp lòng Chúa. Con có làm gì sai. Xin Chúa sai tiên tri của Chúa đến và nói cho con. Để con sửa đổi. Con cảm ơn Chúa. Để mà con sửa đổi. Để con hưởng nước thiên đàng. Con không muốn con quỷ kéo con đi địa ngục.
Chúa ơi suốt cuộc đời con, con không muốn đi địa ngục đời đời. Xin Chúa cho chúng ta biết kính sợ Chúa. Trong bóng tối cũng phải kính sợ Chúa. Chứ không phải làm giữa ban ngày là kính sợ trước mặt lòai người rồi trong bóng tối chúng ta làm những cái việc gian ác. Cái bẫy của sự chết là nó ở trong bóng tối. Nó không có ngoài ánh sáng.
Có bao nhiêu người có hai mặt, hai lòng. Ra trước mặt người ta là làm ra vẻ thánh thiện. Nói những cái lời ngon ngọt thánh thiện. Sau lưng mình về nhà không ai thấy hết. Chửi vợ chửi con, độc tài, gian ác. Đó có thể là những người lãnh đạo trong hội thánh, mục sư mà hai lòng, ghê tởm trước mặt Đức Giê-hô-va. Ngài nhìn thấu hết các bạn ơi. Họ tưởng Chúa không thấy đâu. Họ tự bênh vực rằng mình có uy quyền Chúa cho. Chúa biểu mình làm chủ gia đình là mình phải có quyền trên vợ con của mình. Vợ con không được quyền trả lời với tôi. Họ nói như vậy đó. Chúa cho tôi làm chủ gia đình đó. Bà câm cái họng bà lại. Chửi vợ như vậy đó các bạn. Đức Chúa Trời ghê tởm những cái công việc làm của họ. Người vợ là cùng một thịt với mình. Hai người trở nên một thịt. Mình làm vợ mình buồn là chồng phải buồn. Hai người là một thịt. Họ không bao giờ nghĩ tới cái chuyện đó. Tại vì trong trường thần học không có dạy. Mà họ đọc mà họ không áp dụng. Đó là công việc xác thịt. Không có Thánh linh làm sao mà thấy được những cái chuyện đó các bạn.
Nhưng nếu mà chúng ta nhìn lại. Đó là tình yêu thương đó. Tình yêu thương với vợ của mình đó. Mà họ không có được. Có nghĩa là họ làm buồn Chúa Thánh Linh mà họ cũng không có Thánh Linh mà họ không có cái sự quở trách của Thánh Linh nữa. Họ làm mà họ tỉnh queo mà họ còn đi biểu người khác làm. Ông phải cai trị vợ của ông nghe chưa. Ông đừng có để vợ leo trên đầu ông nghe chưa? Chúa biểu ông phải là một người cai trị vợ mình. Đừng có sợ vợ nghe chưa? Dạy người ta như vậy đó các bạn. Mà vợ nói sự thật mà chửi la om sòm. Bà đừng có lên mặt nghe chưa? Tôi là cái người chủ gia đình nghe chưa? Chửi vợ như vậy đó các bạn. Lạ lùng lắm tôi rỡn tóc gáy. Tại vì họ nói nghe lời vợ rồi vợ nó leo lên đầu đi đó. Có hai loại người ở trên xã hội, nơi đâu có hai vợ chồng là có con quỷ nó xen vào. Làm việc gian ác với vợ mình. Có một số người vợ lại nắm quyền người chồng, chửi chồng, nắm đầu chồng. Ông đó mà ông không có nghe lời tôi là tôi không có nấu cơm cho ông ăn nghe chưa? Đừng có lại gần tôi đó nghe chưa? Tôi không có cho ông rờ tới tôi đó nghe chưa? Họ kinh hồn lắm các bạn ơi. Khi mà các bạn đến gần những cặp vợ chồng các bạn sẽ thấy rõ và biết rõ mà họ là những người lãnh đạo loại gì? Những người ở trong nhà thờ. Nhìn một cái là mình thấy thấu hết cái tấm lòng của họ.
Tôi hay đi vào cái nhà thờ tôi nhìn hai vợ chồng ông mục sư là tôi chạy trốn hết. Có ông thì sợ vợ, vợ là nắm quyền hết. Có ông thì nắm đầu vợ. Không có tình yêu thương. Hai người phải một thịt. Họ làm công việc Chúa rất là tốt khi mà họ đi đúng con đường của Chúa. Không có cái lòng gian ác. Mà họ làm việc đó mà họ không thấy họ có cái lòng gian ác. Đó là cái sự sai lệch của con người. Cái miệng nói nhiều. Họ nói tối ngày. Khi mà người chồng nói nhiều hay gây gổ là người đó là người gian ác. Khi người vợ nói nhiều là người đó là người gian ác. Thuộc về quỷ Sa-tan. Tôi nhìn cái miệng là tôi biết con người như thế nào và biết vợ chồng đó đối đãi với nhau như thế nào. Có người thì ngậm miệng không nói một lời. Những người đó cũng có lòng gian ác. Những người nào nói nhiều cũng người đó là có lòng gian ác.
Khi chúng ta được Chúa chọn thì chúng ta phải nói thì chúng ta nói. Chúng ta không nói những cái lời vô ích. Những cái lời hại người khác. Những cái lời làm hại vợ con mình. Những người gìn giữ môi miệng mình là có sự khôn ngoan đến từ Đức Chúa Trời. Không phung phí những cái lời nói vô bổ. Những cái lời nói làm cho người khác đau lòng. Phải ở mực trung bình các bạn ơi. Các bạn đi đâu các bạn có sự khôn ngoan của Chúa. Các bạn nhìn thấy những người nào ở mức giữa. Nó là cân bằng. Chúa Giê-xu cũng là một cái người rất là công bằng ở mức giữa. Thấy người ta làm điều tội lỗi Chúa phải la rầy. Thấy người ta đau khổ Chúa động lòng thương xót. Ở cái mức giữa là ở cái mức trung bình. Cái cân cũng phải để cho nó ở mức giữa. Không có để nó nghiêng bên này và nó nghiêng bên kia.
Cái người tự cho mình là cái người thánh sạch. Đi đâu quở trách người này người kia. Là những cái người thiêng liêng quá mấu. Ba tôi nói đừng có thiêng liêng quá máu nha con. Những người thiêng liêng quá mấu là sứt mấu nhanh lắm con ơi. Ba tôi ông cũng nhìn thấu và ông cũng nói chỉ cho tôi biết là. Cái gì cũng phải để nó mức trung bình thôi. Đừng có quá mấu. Những người không biết cầm miệng lưỡi của mình cứ nói lách chách chách. Người vợ mà không biết cầm miệng, nói nhiều quá là cái người ngu dại. Người chồng mà miệng cứ nói lách chách nói hoài, nói những cái lời vô bổ, những cái lời chọc giận người khác là người ngu dại. Họ nói những cái lời chửi vợ chửi con, những cái lời làm cho người ta đau lòng, họ là những người thuộc về quỷ Sa-tan. Họ dùng môi miệng họ để nói hại những người xung quanh đó. Ngày xưa miệng của tôi dữ lắm đó các bạn ơi. Tôi nói không ngừng nghỉ. Không có để kéo da non. Mình đâu có biết. Ngày hôm nay Chúa đã thay đổi tôi là tôi nhìn người khác, ngày xưa mình cũng đi con đường đó. Ngày hôm nay mình đã thay đổi, mình nhìn lại mình thấy mình ghê tởm những cái xác thịt của mình. Mình phải thay đổi vì Đức Chúa Trời nói ngươi là con sâu, ngày hôm nay ngươi là con bướm. Có Thánh Linh là có sự thay đổi các bạn. Nếu chúng ta nói chúng ta không có thay đổi, chúng ta nhìn lại giống như ngày xưa vậy là chúng ta là con người xác thịt và chúng ta sẽ đi địa ngục đời đời đó. Đừng có nói là tôi là người tin Chúa khi chúng ta không có sự thay đổi. Chúng ta phải biến dạng.
Những người xung quanh chúng ta sẽ thấy chúng ta nói chúng ta là cái người khùng điên. Họ thấy lạ, không giống họ. Tại sao con thay đổi vậy? Hồi xưa con khác, bây giờ con khác. Má tôi bả thường nói vậy. Má thấy con bây giờ không giống con ngày xưa của má nuôi nữa. Bà nói tôi như vậy. Tôi nói đúng. Chúa thay đổi con. Bà nói quỷ thay đổi mày chứ Chúa nào? Mày không giống tao chút nào hết trơn. Tao nuôi mày từ nhỏ tới lớn. Bây giờ mày thay đổi hồi đó tao nuôi mày tao thấy mày giống tao. Bây giờ mày không giống tao nữa. Bà nói như vậy đó các bạn. Tôi nói cảm ơn Chúa. Cảm ơn Chúa. Con đã thay đổi.
Thì chúng ta phải nhìn lại chúng ta có thay đổi hay không? Chúng ta thay đổi tốt hơn hay là chúng ta thay đổi xấu hơn? Bà nói cái gì sai là mình chỉnh, mình sửa bà. Bà mới giận. Hồi xưa tao nói cái gì là mày nghe hết. Bây giờ tao nói cái gì mày cũng chỉnh tao hết trơn đó hả? Nó lạ là như vậy. Nhưng mà mình cảm ơn Chúa. Cảm ơn Chúa. Con đã thay đổi. Xin Chúa thương xót cho chúng ta nhìn thấu lại. Chúa biểu chúng ta nói là chúng ta nói. Chúa biểu chúng ta câm miệng là chúng ta câm miệng. Tại vì chúng ta là thuộc về Chúa chứ chúng ta không thuộc về xác thịt cũ của chúng ta nữa. Chúng ta đã biến thành con bướm. Cái con sâu nó đã biến dạng. Ngày hôm nay nó là con bướm nó không còn con sâu nữa. Nhưng mà Chúa biểu nó nói cái gì là nó nói cái đó. Nhưng mà cái lòng nó nói ra với cái tình yêu thương chứ không phải nó đoán xét ai. Nói để mà giúp người kia đi thiên đàng chứ không phải nói để mà đoán xét mà chỉ trích mà giận hờn.
Đó là những con người thuộc về Chúa họ có cái tình yêu thương mà họ nói. Chứ không phải là họ đoán xét người khác. Chúa biểu chúng ta nói không phải là chọc giận người khác. Nhưng chúng ta không có chọc giận Chúa đâu. Chúng ta nín lặng là chúng ta chọc giận Chúa. Với Chúa sai chúng ta là tiên tri đi nói. Cũng giống như ông Nathan cũng giống như ông Giô-na. Chúa biểu người có đi nói sự thật chứ không chạy trốn. Họ sợ lắm. Tiên tri Ê-li cũng sợ lắm. Nhưng người tiên tri không có muốn nói. Chúa biểu mày không nói là mày chọc giận ta. Đó là tiên tri thật. Nói ra là người ta chửi người ta giận. Nhưng mình không nói là mình không ngủ yên. Để cho mở mắt những người gian ác mà họ không thấy được. Để cho họ thay đổi để họ đi thiên đàng.
Xin Chúa chỉ dạy cho chúng ta có cái môi miệng của người công bình. Môi miệng người công bình không phải là để nịnh bợ người khác các bạn ơi. Những người người ta tưởng đâu là mình phải làm cho người khác vui. Phải tìm những cái chỗ mà yếu của người ta. Rồi mình vuốt ve. Đó là ông Dale Carnegie dạy như thế. Ông dạy những người mục sư ở trong nhà thờ. Họ học thần học. Họ đọc cái sách Dale Carnegie. Tôi nhìn tôi thấy tôi hết hồn. Dale Carnegie là biểu người ta phải nịnh bợ người khác để đi làm business. Họ không dám nói cho ai buồn. Để mình có lợi. Đó là cái sự sai lầm. Học cái thuyết sai là đi cả một cái đường sai. Dẫn mình đi tới địa ngục luôn các bạn ơi. Xin Chúa cho chúng ta có sự khôn ngoan Thánh Linh của Chúa nói cái đó là sai. Là những người làm lòng gian ác đi nịnh bợ người ta để bóc lột tiền, để có lợi cho mình làm business. Họ nói business, nhà thờ cũng làm business. Có tín hữu đông là mình có tiền nhiều, đó là cách làm business, mình phải học cái Dale Carnegie.
Có nhiều mục sư đưa cuốn sách Dale Carnegie cho cô tôi, nói cô đọc cái này đi. Có nghĩa là họ chỉnh mình là một người ăn nói không có ân hậu. Họ chỉnh mình như vậy đó. Tôi mắc cười quá. Họ nói tôi đi làm mục sư là tôi phải học cái cuốn Dale Carnegie để tôi có đông tín hữu. Còn bà đi nói không ai nghe, người ta phun nước miếng vào mặt bà, bà tối ngày đi moi tội, đoán xét người ta, đi moi móc chuyện của người ta không. Người ta làm sai thì hãy để cho Chúa có quyền đóan xét tôi, chứ bà không có quyền đón xét tôi. Rất là lạ lùng các bạn ơi.
Ngày hôm nay kiếm một người như tôi rất là khó. Tìm đỏ con mắt không có. Nhưng mà khi mà Chúa sai mình làm tiên tri, là mình phải đi làm mà không nói là không ngủ yên. Xin Chúa cho các bạn thấy được đâu là con đường của người công bình, đâu là con đường của người gian ác. Do chính cái môi miệng của mình đó. Môi miệng của người công bình phải như thế nào là đúng, phải như thế nào là sai. Mình biết rõ và thấy rõ con đường mình đi chứ không phải đi trong bóng đêm như ngày trước nữa.
Ngày xưa là tôi sợ lắm tại vì mình sống trong cái thế giới của người tín hữu đạo tin lành. Phải vâng phục cấp trên, phải vâng phục nhà cầm quyền, phải vâng phục những người lãnh đạo. Tối ngày cứ mọp mọp mọp mọp qụy qụy không dám nói tiếng nào hết. Làm cho con người thành nô lệ cho cái tôn giáo của mình. Nô lệ của tôn giáo mà không làm nô lệ cho Đức Chúa Trời. Ngày hôm nay tôi đổi ngược lại, tôi làm nô lệ cho Đức Chúa Trời nhưng tôi không làm nô lệ cho tôn giáo nào hết.
Chúa nói chúng ta phải làm nô lệ cho Chúa. Chúa biểu cái gì là phải nói cái đó. Các bạn có dám làm như vậy hay không? Xin Chúa thương xót cho chúng ta. Biết kính sợ Đức Giê-hô-va là chúng ta là cái nguồn sự sống cho những người chết. Tránh người ta, tránh khỏi bẩy sự chết. Sự kính sợ Đức Giê-hô-va vốn một nguồn sự sống đang khiến người ta tránh khỏi bẫy của sự chết. Các bạn thấy chưa? Chúng ta phải khiến cho những người xung quanh chúng ta tránh khỏi bẫy sự chết. Mà có ai dám làm hay không? Làm là bị người ta chửi. Nhưng cảm ơn Chúa. Chúa cho chúng ta có can đảm để mà làm. Dám ăn, dám nói, dám làm vì chúng ta là con cái của Đức Chúa Trời giống như Chúa Giê-xu. Đi trên đất ngày xưa thế nào thì chúng ta phải làm giống như vậy.
Tôi xin kết thúc tại đây. Trong danh Đức Chúa Giê-xu. Cảm ơn Cha vì Ngài đã mở miệng con. Nói được những cái lời đụng chạm đến những người xung quanh chúng con. Và giúp họ nhận biết sự kính sợ Đức Giê-hô-va khiến cho những người xung quanh chúng con biết tránh khỏi cái bẫy sự chết, của quỷ Sa-tan. Nó đưa ra trăm nghìn cái bẫy để cho mỗi người đều bị dính vào. Nhưng chúng con không bị dính vào. Nếu chúng con đã lỡ bị dính vào, Chúa đã tháo gỡ chúng con ra. Và ngày hôm nay chúng con đi gỡ bẫy cho những người khác. Cảm tạ ơn Cha về sự thương xót của Ngài. Cảm tạ ơn Cha. Con xin dâng những lời này cho Cha. Xin Ngài gìn giữ những lời này trong lòng của mỗi người chúng con. Để chúng con được sống còn trong cái xã hội gian ác này. Và chúng con sẽ được hưởng phước đời đời trên thế gian này và trên đời sau. Cảm tạ ơn Cha. Trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Amen.
