
Những Phép Lạ Trong Đời Tôi
20 bài làm chứng của Dược sĩ Ân Huệ Đoàn về ơn thương xót và quyền năng lạ lùng mà Đức Chúa Trời đã chứng tỏ trong đời sống cô suốt 60 năm qua
Giăng 15:7: “ Ví bằng các ngươi cứở trong ta, và những lời ta ở trong các ngươi, hãy cầu xin mọi điều mình muốn, thì sẽđược điều đó.”
MỤC LỤC
CHƯƠNG 1: TÔI TÌM VÀ GẶP ĐƯỢC CHÚA LÚC 15 TUỔI
CHƯƠNG HAI: THI ĐẬU BẰNG BREVET PHÁP MỘT CÁCH DIỆU KỲ
CHƯƠNG 3: ĐƯỢC NHẬP HỌC VÀO TRƯỜNG PHÁP PROVIDENCE MATER-DEI TẠI PHNOM PENH MỘT CÁCH LẠ LÙNG
CHƯƠNG 4: ĐƯỢC LÊN LỚP “PREMIERE”** VÀ “TERMINALE”** MỘT CÁCH KHÔNG NGỜ
CHƯƠNG 5: THI ĐẬU BẰNG TÚ TÀI PHÁP TẠI PHNOM PENH, CAMBODIA MỘT CÁCH LẠ LÙNG
CHƯƠNG 6: GHI DANH VÀO TRƯỜNG DƯỢC KHOA PHÁP VÀ THI ĐẬU CUỐI NĂM THỨ NHẤT MỘT CÁCH DIỆU KỲ
CHƯƠNG 7: CHÚA CHỮA LÀNH MỘT CĂN BỆNH NGẶT NGHÈO CHO TÔI
CHƯƠNG 8: CHÚA CHO CẢ GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI ĐƯỢC TRỞ THÀNH CÔNG DÂN PHÁP SỚM HƠN MỌI NGƯỜI.
CHƯƠNG 9: CHÚA CÓ LO LIỆU CHO CHÚNG TÔI TỪNG CHI TIẾT TRONG VIỆC LÀM DƯỢC SỈ ĐẦU TIÊN
CHƯƠNG 10: SỰ LẠ LÙNG CỦA CHÚA LẢM TRONG ĐỜI SỐNG CỦA TÔI ĐEM LẠI BÔNG TRÁI ĐẦU MÙA CHO NGÀI
CHƯƠNG 11: CHÚA DÙNG TÔI MỞ HỘI THÁNH TƯ GIA ĐẦU TIÊN
CHƯƠNG 12: NHỮNG NĂM ĐẦU TIÊN TRÊN ĐẤT MỸ: CHÚA CHO TÔI LẤY ĐƯỢC CẤP BẰNG DƯỢC SỈ MỸ DỄ DÀNG VÀ KHÔNG TỐN KÉM.
CHƯƠNG 13: CHÚA MỞ ĐƯỜNG CHO TÔI TÌM ĐƯỢC 3 NƠI THỰC TẬP HẦU HỘI ĐỦ 1500 GIỜ CẦN CÓ ĐỂ NHẬN ĐƯỢC CẤP BẰNG DƯỢC SỈ TẠI MỸ
CHƯƠNG 14: CHÚA CHỮA LÀNH MỘT BỆNH NHÂN BỊ UNG THƯ PHỔI HẾT BỆNH TRONG SỠ LÀM THỰC TẬP CỦA TÔI KHIẾN TÔI BỊ ĐUỔI VIỆC.
CHƯƠNG 15: CHÚA LÀM PHÉP LẠ CHO TÔI ĐƯỢC NHẬN LÀM DƯỢC SỈ ĐẦU TIÊN TẠI MỸ
CHƯƠNG 16: CHÚA CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ CỦA TÔI TỰ TAN BIẾN KHÔNG CẦN GIẢI PHẨU
CHƯƠNG 17: CHUA BẢO VỆ TÔI NHIỀU LẦN TRÁNH KHỎI TAI NẠN XE HƠI TRÊN XA LỘ
CHƯƠNG 18: CHÚA GIẢI PHÓNG TÔI RA KHỎI SỰ HAM MÊ THẾ GIAN
CHƯƠNG 19: CHÚA CHỮA LÀNH BỆNH BỨU TỮ CUNG CHO HẾT RA MÁU VÀ KHỎI GIẢI PHẪU
CHƯƠNG 20: CHÚA MỞ ĐƯỜNG GIÚP TÔI CÓ CƠ HỘI ĐƯỢC HẦU VIỆC NGÀI TRÊN INTERNET FACE BOOK DẮT NHIỀU CHIÊN LẠC TRỞ VỀ NHÀ CHA
Lời Giới Thiệu
Chúng ta luôn luôn thiếu kiên nhẫn đối với người khác, nhưng Đức Chúa Trời luôn dành đủ thì giờ cho tôi và bạn có cơ hội ăn năn mọi tội lỗi hầu trở về nhà Cha một ngày nào đó mà bạn đã chán nãn những thú vui nơi trần thế với một thân thể bệnh hoạn, túi không còn tiền, đói rách, bạn bè lìa xa, nhưng Chúa vẫn vui mừng đứng trước cửa chờ đón bạn và Ngài vẫn vui mừng mở rộng vòng tay chờ đón đứa con hoang đàng được trở về.
Những kinh nghiệm trong đời tôi cũng giống những kinh nghiệm của nhiều bạn khác đang đi trên đường đời đầy bẩy vò của ma quỷ đưa ra hầu gây cho chúng ta vướng vào và vấp ngã hầu lìa xa Chúa. Những lời chứng thành thật trong quyển sách nhỏ nầy được viết lên với hy vọng những đọc giả hiểu được một cứu Chúa Giê-Xu đầy quyền năng có thể cứu rổi linh hồn bạn ra khỏi chốn hư mất đời đời nơi địa ngục. Mời các bạn hãy trở về với nguồn cội, với Chúa Cha là đấng tạo hóa, tạo dựng vũ trụ trong đó có chính tôi và bạn với tấm lòng thành thật qua dòng máu của Chúa Giê-Xu. Ngài đã chết thay cho chính bạn và tôi trên cây thập tự giá từ hơn 2000 năm qua nhưng vẫn còn hiệu lực cho đến ngày hôm nay và vẫn còn cho đến đời đời không hề thay đổi.
Với những lời mời tôi mời gọi nơi cuối sách nầy và bài cầu nguyện mẫu, bạn có thể tự mình tìm đến với Chúa và tin Chúa để được cứu rỗi linh hồn mà không qua một trung gian tôn giáo hay đạo giáo nào trên trền gian nầy. Mời bạn tìm mua một quyển Kinh Thánh toàn bộ để đọc tìm hiểu thêm về Chúa trong lời Ngài. Bắt đầu đọc Tân Ước trước tiên. Sau đó bạn hãy đọc Cựu Ước để tìm hiểu về đấng tạo hóa của chúng ta. Ban củng có thể vào internet địa chỉ www.kinhthanh.net; www.vietbible.com; www.bible.is; để đọc và nghe Kinh Thánh bằng tiếng Việt Nam mà không tốn tiền mua.
Cầu xin Cha từ ái giúp bạn biết về Chúa và tìm hiểu thêm về Ngài sau khi đọc quyển sách nầy.
Amen.

Cô Ân Huệ Đoàn (mặc áo dài tím) và gia đình Cha mẹ anh em chụp tại Toulouse, Pháp năm 1976.
CHƯƠNG 1:
NGÀY TÔI TÌM VÀ GẶP ĐƯỢC CHÚA LÚC 15 TUỔI:
Tôi được sinh ra trong một gia đình tin kính Chúa. Mỗi khi tôi nhìn lại thấy những người mới tin Chúa Jesus đang bị những người trong gia đình cha mẹ, anh em, họ hàng bắt bớ họ, tôi thầm cảm tạ Chúa vì thấy tôi là người thật có phước vô cùng! Ông bà nội và ông bà ngoại tôi cả hai bên đều tin Chúa và lớn lên trong nhánh Tin Lành thuần túy CMA. Mẹ tôi được sanh trong một gia đình tin kính Chúa. Ông bà ngoại tôi đã tin nhận Chúa Jesus làm chủ cuộc đời trước khi mẹ tôi ra đời. Còn bên nội tôi thì bà nội tôi tin Chúa trước và sau đó bà dẫn dắt cả gia đình chồng và con trở về tin Chúa, hết thảy gồm 5 anh em trai va hai chị em gái. Hiện nay các con cháu hai bên gia đình nội và ngoại tôi đã và đang là những người hầu việc Chúa trong giáo hội tin lành truyền thống CMA. Ba mẹ tôi là những người hầu việc Chúa rất tận tụy, hy sinh và đã dắt đưa rất nhiều linh hồn được trở về nhà Cha.
Từ khi tôi vừa biết nói bập bẹ cha mẹ tôi đã dạy tôi cầu nguyện và hát những bài thánh ca ngợi khen Chúa. Và khi tôi mới vừa biết đọc, với sự chỉ dẫn của cha mẹ tôi, mỗi tối gia đình chúng tôi thường hiệp chung nhau lại với nhau để nhóm gia đình lễ bái cầu nguyện, hát thánh ca, đọc Kinh Thánh, tôi cảm thấy không gì vui sướng cho bằng.
Nhưng dần dần khi tôi lớn lên và cắp sách đến trường học, tôi nhìn thấy tôi thật không giống gì với các bạn cả. Các bạn tôi thường trêu ghẹo tôi về đạo Chúa và rất ghét tôi. Tôi đâu dám nói gì về Chúa cho bạn nào đâu vì ba tôi làm Mục sư bên nhánh Tin Lành CMA và nhà tôi ở lúc đó là tư thất kế bên nhà thờ Tin Lành tại thành phố Phnom Penh, Cambodia. Mỗi ngày khi đi học về tôi lại đi vào phía nhà thờ nên các bạn tôi biết tôi là người đạo Tin Lành. Phần nhiều các bạn tôi đi chùa chứ không đi nhà thờ như tôi vì thế nên tôi bị mặc cảm, tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều và rất thắc mắc về vấn đề đạo giáo. Tôi đặt ra nhiều câu hỏi: tại sao tôi tin Chúa? Chúa ở đâu sao tôi chẳng thấy gì hết nhưng tôi chỉ thấy toàn là sự ngạo nghễ của bạn bè. Tôi tự nghĩ tin Chúa để làm gì? Hay là tôi đang bị cha mẹ nhồi sọ? Rồi dần dần lòng tôi bắt đầu xa cách Chúa nhưng thường ngày tôi vẫn cứ đọc Kinh Thánh, cầu nguyện, đi nhà thờ mỗi Chúa nhật để cha mẹ vui lòng. Tôi thường đọc Kinh Thánh nhưng đối với tôi chỉ là một quyển sách sử ký. Tôi theo dõi, đọc Kinh Thánh và rất thích thú những mẫu chuyện ly kỳ của thời kỳ Cựu ước mà Kinh Thánh đã chép. Vì sự ép buộc của cha mẹ tôi nên tôi thường cầu nguyện mỗi ngày trong gia đình nhưng tôi chỉ cầu nguyện bằng miệng lưỡi mà thôi. Bề ngoài tôi tỏ ra sốt sắng đọc Kinh Thánh, cầu nguyện với Chúa nhưng trong thâm tâm tôi rất ghét mọi điều ấy. Dần dần lòng tôi trở nên chai lì. Tôi tưởng rằng tôi sẽ sống sung sướng hơn khi tôi lìa xa Chúa. Nhưng thật sự quá phủ phàng khi tôi biến dần trở nên một đứa trẻ ngỗ nghịch, ích kỷ, không ai ưa thích cả. Đối với các bạn bè cũng như đối với các anh em trong gia đình, tôi làm gì cũng thất bại cả. Tôi cố gắng sống một đời sống buồn bã, cô đơn, hận thù đời. Tôi chán ghét sự học hành, và đời sống đối với tôi trở nên vô nghĩa.
Mãi đến năm tôi lên 15 tuổi, tôi bắt đầu than thân trách phận. Tôi tự hỏi: Tại sao tôi có mặt trên trần gian này để làm gì? Phải chi tôi không có mặt trên trần gian này thì tốt biết mấy? Nhưng bây giờ quá trễ, tôi đã được sinh ra và lớn lên trên trần gian này để làm gì? Nếu tôi chết tôi sẽ đi đâu? Còn có sự sống sau khi chết không? Nếu những gì cha mẹ tôi dạy theo lời Kinh Thánh là có Thiên đàng và địa ngục thật sự thì tôi sẽ ra sao? Chắc lửa địa ngục sẽ sẵn sàng chờ đón tôi ngay. Nghĩ đến đây tôi rùng mình và lấy làm lo sợ cho tương lai mình. Tôi bắt đầu không thể ngủ một giấc ngủ bình an như xưa nữa. Đêm nào tôi cũng có những ý nghĩ về Thiên Đàng và địa ngục khiến tôi không thể ngủ được hàng tháng trường. Tâm linh tôi bối rối và lo lắng cho tương lai của mình rồi sẽ đi về đâu? Bỗng một đêm nọ tôi cảm thấy có một cái gì đó thúc đẩy tôi và tôi bằng lòng quì gối xuống cầu nguyện với Chúa thật nhiều với tất cả tấm lòng thành thật khóc lóc, ăn năn tội lỗi mình với Chúa và cầu xin Chúa cho tôi thấy được Ngài vì tôi đang tìm kiếm Ngài một cách thành thật. Tôi cầu xin Chúa ban cho tôi sự vui vẻ bình an trong lòng vì thật sự lòng tôi đang trong tình trạng bối rối, lo lắng, sợ sệt và bất an. Tôi cũng cầu xin Ngài biến đổi con người của tôi thành một con người mới như Ngài đã hứa: “Vậy nếu ai ở trong Đấng Christ thì nấy là người trở nên mới, mọi sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới.” Tôi hứa với Chúa rằng nếu Ngài tỏ cho con thấy Ngài, con sẽ nguyện theo Ngài suốt đời, và con sẽ làm chứng về Ngài cho các bạn bè với tấm lòng thành thật hầu dắt đưa nhiều linh hồn trở lại cùng Ngài nữa. Thật hôm ấy Chúa có nghe lời cầu xin của tôi. Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, tôi cảm thấy có một sự gì thay đổi trong đời tôi, như một gánh nặng vừa trút khỏi vai tôi, lòng tôi trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ lạ thường. Tôi cảm thấy mọi vật chung quanh tôi đều biến đổi khác thường hơn mọi hôm và thật Chúa cũng thay đổi mọi tánh tình của tôi nữa. Từ đó trở đi tôi không còn là một đứa trẻ ngỗ nghịch, ích kỷ nữa. Cha mẹ và anh em tôi bắt đầu cảm mến tôi. Hallelujah! Ngợi khen Chúa vì tôi biết rằng bây giờ có Chúa biến đổi đời tôi và Ngài luôn ở trong tôi. Tôi bắt đầu ham đọc Kinh Thánh trở lại. Lần nầy tôi không đọc Cựu Ước như xưa nữa, nhưng quyển Tân Ước là quyển sách Kinh Thánh mà tôi ưa thích nhất vì nói đến sự hy sinh của Chúa Giê-xu đổ huyết ra chết thay cho tội lỗi của nhân loại trong đó có chính tôi nữa. Mỗi lần nghĩ đến cây thập tự giá là mỗi lần tôi xúc động vì tôi nghĩ đến tội lỗi của tôi. Chúa Giê-xu đã vì tội tôi mà Ngài chịu chết trên cây thập tự. Nếu không có huyết Chúa Giê-xu đổ ra trên cây thập tự giá thì ngày nay tôi sẽ ra sao? Chắc tôi sẽ chết mất và linh hồn tôi sẽ sa xuống hỏa ngục đời đời. Thật tôi cảm tạ ơn Ngài mỗi khi tôi suy nghĩ đến đời sống của tôi. Thật tôi chỉ là hạt bụi nhỏ không xứng đáng gì trên trần gian nầy mà Ngài vẫn nhớ đến tôi. Ngài đã tìm đủ mọi cách để dẫn dắt tôi là một con chiên đi lạc được trở về trong cánh tay của Ngài như Ngài đã hứa trong Kinh Thánh.

(Hình nhà thờ và tư thất Hội Thánh Tin Lành Việt Nam tại Phnom Penh, Cambodia chụp vào khoãng năm 1955)
CHƯƠNG HAI:
SỰ THI ĐẬU BẰNG BREVET PHÁP MỘT CÁCH DIỆU KỲ:
Cám ơn Chúa từ khi tôi trở nên một con người mới trong Chúa, tôi bắt đầu rất ham học và ham sống. Đời sống tôi bắt đầu rất có ý nghĩa. Nhưng vì tôi bị mất căn bản từ lúc còn bé do chỉ biết ham chơi, chán đời, làm biếng học, học không nhớ và không hiểu gì cả. Nhưng sau khi trở lại với Chúa, trong vòng hai tháng lo học thi mà tôi đã thi đậu được bằng Brevet Pháp một cách diệu kỳ. Tôi sẽ kể dưới đây chi tiết về việc nầy để chứng minh một phép lạ thứ hai mà Chúa đã làm trên đời sống của tôi hầu cho đức tin hạt cải của tôi được lớn lên trong Ngài. (Phép lạ thứ nhất là Ngài đã biến đổi con người xấu xa của tôi trở nên một con người mới mẻ trong Chúa.)
Lúc nhỏ, mấy anh em chúng tôi được cha mẹ đóng tiền để theo học chương trình Pháp tại một trường ở Phnom Penh, Cambodia. Mặc dù tôi nhỏ hơn anh tôi 2 tuổi, nhưng ba tôi rất bạo dạn, đến xin ông Hiệu trưởng trường Mẫu giáo cho tôi ngồi học cùng một lớp với anh tôi cho vui. Ba tôi hy vọng rằng anh tôi khi về nhà sẽ kèm dạy thêm cho tôi những bài vở trong trường học và như thế tôi sẽ theo kịp anh tôi dễ dàng. Đúng như những lời tuyên đoán của ba tôi, tôi ráng học và theo kịp anh tôi. Nhưng những môn khó là môn toán khi những bài vở về nhà làm thì tôi không chịu học hỏi, chờ lúc anh tôi làm bài xong đi ra ngoài sân chơi thì tôi lén lấy bài tập anh ra chép một mạch kết quả sang bài của mình vì lúc đó tôi rất làm biếng học và trong lòng đầy hận thù. Còn trong lớp học thì tôi lựa chỗ ngồi trên bàn đầu tiên kế bàn thầy giáo. Mỗi khi học trò làm xong bài toán đem lên nộp cho thầy giáo thì tôi nhìn ngược những con số và kết quả để ghi vào bài tập của tôi xong thì tôi nộp lên cho thầy giáo dạy toán lý hóa. Cứ như thế ngày nầy sang ngày kia, lớp nầy sang lớp nọ, tôi được lên lớp đều đều theo kịp anh tôi. Ba tôi rất lấy làm hãnh diện vì tôi học theo kịp được anh tôi.
Đến khi tôi lên lớp 6 eme chương trình Pháp thì tôi phải thi “Certificat” của Pháp, anh tôi thi đậu còn tôi thì thi rớt. Nhưng tôi không buồn tủi hay quan tâm cho lắm vì tôi nghĩ học thức không làm gì được, đi học như đi chơi cho vui thôi. Ba má tôi tưởng tôi học rất giỏi nên thi rớt là chuyện thường thôi. Chính tôi biết lý do tại sao tôi bị thi rớt vì trong lúc thi tôi đâu chép bài của ai được? Tôi cũng được ban giám khảo cho lên lớp đều đều mỗi năm như thường lệ mặc dù tôi bị thi rớt.
Cho đến khi ngày tôi bắt đầu tin Chúa trở lại là ngày mà tôi chỉ còn có 2 tháng nữa là tôi sẽ đi thi Brevet Pháp. Lúc đó tôi dường như mới vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài từ mấy năm qua. Bàng hoàng với kỳ thi sắp tới trong vòng hai tháng nữa làm sao tôi học kịp để đi thi đây? Tôi muốn học để thi được đậu kỳ Brevet nầy và tôi bắt đầu cầu xin khóc lóc với Chúa ban cho tôi có sự khôn ngoan như vua Sa-lô-môn khi xưa để tiếp tục học được những gì Chúa muốn con học để con làm sáng danh Ngài. Lạ lùng thay, Chúa đã mở trí khôn tôi và tôi bắt đầu học tới đâu nhớ đến đó một cách lạ kỳ! Sau một tháng học được rất nhiều bài vở nhưng chỉ còn một tháng nữa là ngày ra thi, tôi thấy tôi không thể nào học hết được, tôi đổi chiến lược cầu xin Chúa như sau: “Chúa ôi Chúa hứa Ngài là Đấng Toàn năng Toàn tri, Ngài biết hết mọi sự, xin Chúa chỉ cho con biết bài nào sẽ là đề thi cho kỳ nầy để con có thể học những bài đó thuộc lòng cho kịp kỳ thi tháng sau nầy vì hiện nay con không còn có đủ thì giờ học nữa. Sau khi cầu xin xong với Chúa tôi có sự bình an lạ thường. Tôi không còn bối rối lo âu nữa vì tôi có một đức tin hạt cải của tôi đang được Chúa lo toan. Tôi bắt đầu học những bài “tủ” cho các môn học rất kỹ càng nhưng chỉ còn vài ngày nữa là tôi sẽ đi thi, môn sử ký tôi không thể nào học nhiều bài nổi nữa và chỉ có duy nhất một bài “tủ” mà thôi! Cám ơn Chúa lòng tôi vẫn có sự bình an vì tôi biết chắc rằng tương lai tôi có Chúa lo toan.
Ngày thi đã đến, tôi ra đi thi với anh tôi mà trong lòng vui vẻ bình an và tôi có đức tin trong Chúa biết chắc rắng Chúa sẽ cho tôi thi đậu kỳ thi nầy không nghi ngờ chi hết. Thật vậy, Ngài có nghe lời cầu xin của tôi và tất cả những đề thi là những bài tôi đã học thuộc hết và tôi làm được tất cả. Hallelujah! Cám ơn Chúa Ngài có nghe lời cầu xin của tôi. Còn một nan đề trắc trở nữa là vì tôi còn thiếu vài điểm nên tôi phải trải qua một kỳ thi vấn đáp (oral) môn Sử Ký mà tôi chỉ có thì giờ chỉ học được một bài “tủ” mà thôi. Cám ơn Chúa ngày thi vấn đáp đã đến, tôi vẫn bình an và tin chắc rằng mọi sự sẽ xảy ra trong chương trình của Chúa. Khi Giám khảo kêu tên tôi vào trong phòng thi, tôi nhìn trên bàn thấy hàng trăm mảnh giấy gấp lại có đề tài bên trong, tôi phải bốc thăm một đề tài để trả bài thuộc lòng, tôi xin Chúa ôi xin ngài điều khiển cho tay tôi bắt trúng một đề mà tôi đã học thuộc lòng(Le Consulat). Hallelujah! Thật đúng y như đã định, mảnh giấy tôi bắt trúng ngay tựa đề mà lòng tôi mong ước. Lòng tôi tràn ngập sự vui mừng và kinh sợ khi tôi nghĩ đến một Đấng mà tôi tôn thờ là Chúa Giê-xu có thật và Ngài có cùng đi với tôi trong kỳ thi nầy! Tôi trả bài rất nhanh nhẹn và lão luyện không thiếu chi tiết nào hết. Giám khảo khen tôi thuộc bài giỏi quá và hứa sẽ cho tôi một điểm rất cao. Kết quả thật lạ lùng, Chúa cho tôi và anh tôi thi đậu được bằng Brevet một cách lạ lùng và tôi bắt đầu kính sợ Chúa vì Ngài là Đấng nhậm lời cầu xin của tôi.
Sau kỳ thi Brevet của tôi, đức tin hạt cải của tôi trong Chúa bắt đầu được lớn dần trong sự Chúa nhậm lời cầu nguyện mà ba tôi thường hay nói và kể cho chúng tôi mỗi lần Chúa nhậm lời cầu nguyện của ông trong mấy chục năm qua. Tôi thường kinh ngạc về sự mầu nhiệm của Ngài và nghĩ đến một tình yêu huyền diệu của Ngài đối với một cô gái tầm thường như tôi như trong Thi Thiên 8:4 “Loài người là gì mà Chúa nhớ đến? Con loài người là chi mà Chúa thăm viếng nó?” Thật Chúa có nghe những lời cầu xin của những con chiên trong đồng cỏ của Ngài. Hallelujah!
Trong những bài kế tiếp tôi sẽ lần lượt kể thêm những ân điển diệu kỳ của Ngài trên đời sống tôi trong mấy chục năm qua.
CHƯƠNG 3:
SỰ NHẬP HỌC VÀO TRƯỜNG PHÁP PROVIDENCE MATER-DEI TẠI PHNOM PENH MỘT CÁCH LẠ LÙNG:
Cám ơn Chúa, Ngài đã sắp xếp một chương trình cho anh tôi và tôi từ lâu để vào học được trường Pháp hầu có căn bản Pháp ngữ để đi Pháp trong những năm kế tiếp mà chúng tôi không ngờ một cách diệu kỳ.
Lúc nhỏ, mấy anh em chúng tôi đều được đi học trường rất nhỏ với chương trình Pháp. Tuy học theo chương trình Pháp nhưng tất cả giáo viên đều là người Việt Nam và người Campuchia. Khi tôi và anh tôi thi đậu xong bằng Brevet Pháp thì chúng tôi bắt đầu đổi trường và chúng tôi phải ghi danh đi học lớp **2nd vào một trường Trung học khác với toàn giáo sư là người Việt Nam. Nhưng sau khi mới vừa học được khoảng 2 tháng thì tôi có gặp một cô bạn đang theo học trong trường đạo Công Giáo “Providence Mater-Dei” báo tin cho chúng tôi hay là lớp của chúng tôi và cũng là lớp của cô đang học hiện nay có hai đứa học sinh vừa bỏ học nên Trường đang có hai chỗ trống. Cô nói: “Nếu anh tôi và tôi muốn ghi danh vào học thì nên làm đơn xin nhập học mau lẹ xem trường có nhận chúng tôi vào học ngay được hay không? Trường nầy dạy rất giỏi toàn là giáo sư người Pháp sang đây dạy học hoặc là mấy “Sơ” hay mấy “Cha” người Công giáo cũng là người Pháp. Họ dạy rất kỷ luật và học trò ai vào học thì rất giỏi, khi học xong, nhiều người thi đậu bằng tú tài hai để vào đại học rất tốt đẹp hết. Ai muốn vào học phải trải qua một cuộc thi tuyển học sinh giỏi mới vào học được, nhưng hiện nay khóa học như đã xong, hai người nghỉ học còn hai chỗ trống có lẽ hai anh em bạn vào ghi danh sẽ được dễ dàng”.
Mới đầu tôi nghe cô nói tôi hơi run sợ vì tôi phải đương đầu với giáo sư toàn là người Pháp, tôi làm sao nghe giọng Pháp được và theo kịp các bạn trong lớp nổi? Vả lại họ đã học xong hai tháng rồi và chúng tôi vào trễ làm sao theo kịp họ được? Tuy tôi thầm nghĩ vậy, nhưng tôi cũng đem vấn đề ấy nói với ba tôi hỏi ý kiến ông xem thế nào? Khi ba tôi nghe những lời tôi nói thì ông rất vui mừng và tán đồng ý kiến của tôi ngay và ông nói sẽ tìm đủ mọi cách đễ chuyển trường cho chúng tôi vào học trường mới nầy. Ba tôi nhớ lại ông có quen với một ông “Cha” người Pháp là giáo sư đang dạy học trò cho trường nầy thường đến mua Kinh Thánh Việt Nam để biếu cho những tín hữu người Việt Nam của ông vì lúc bấy giờ bên hội Công Giáo của ông chưa có in Kinh Thánh tiếng Việt Nam.
Ngày hôm sau, ba tôi liền dẫn anh tôi và tôi đến gặp vị Linh mục nầy và nhờ ông giới thiệu cho Hiệu trưởng trường để xin ghi danh cho chúng tôi vào học trễ. Tạ ơn Chúa, Hiệu trưởng trường là một “Sơ” đã chấp nhận cho chúng tôi vào học ngay không có gì trở ngại cả. Chúng tôi bắt đầu nhập học được ngay vào ngày đầu tháng tới, nghĩa là chỉ trong vòng một tuần lễ sau thủ tục nhập học của chúng tôi đã hoàn tất. Hallelujah! Ngài có mở đường lạ lùng cho chúng tôi được học trường tốt hơn với giáo sư người Pháp một cách lạ lùng!
Lạ lùng hơn nữa là khi anh tôi và tôi vừa vào nhập học trường mới nầy xong thì khoảng một tháng sau trường cũ của tôi bị đóng cửa vì Hiệu trưởng trường không trả tiền cho giáo sư nên giáo sư phải nghỉ dạy hết. Các bạn học cũ của tôi than vãn và nói chúng tôi thật có phước vì chuyển được trường đúng lúc, còn họ thì phải đi lang thang không tìm được nơi vào học và phải bị trễ một năm học vô cớ. Riêng phần tôi, tôi thầm cảm tạ Đức Giê Hô Va Di Rê đã biết trước mọi sự và sắm sẵn cho anh tôi và tôi một trường học rất tốt đúng lúc kịp thời. Hallelujah! Cám ơn Chúa Ngài có lo cho tương lai chúng tôi một cách diệu kỳ!
Tại Phnom Penh các trường công đều dạy tiếng Campuchia hết, chỉ có một trường chúng tôi học là trường duy nhất dạy chương trình Pháp mà thôi nên ai muốn vào phải trải qua một cuộc thi tuyển rất khó khăn. Cám ơn Chúa chúng tôi không phải trải qua cuộc thi tuyển nào nhưng cũng vào nhập học được trường nầy. Chúa có chương trình cho anh tôi và tôi và Ngài còn biết một sự việc lạ lùng hơn nữa là trong tương lai nghĩa là trong vòng ba năm nữa sẽ có một biến cố rất lớn xảy ra và gia đình chúng tôi sẽ được đi sang Pháp nên Ngài có chuẩn bị trước cho chúng tôi nói được tiếng Pháp rất thông thạo trong tương lai trên đất Pháp vì chúng tôi đã học được tiếng Pháp từ các giáo sư người Pháp ngay tại xứ Campuchia.
Chúng tôi vào được trường tốt là một chuyện nhỏ so với những khó khăn sắp đến là chúng tôi có học nổi và theo kịp được với các bạn bè trong lớp học nầy không vì chúng tôi vào học trễ 3 tháng học đầu. Nếu không theo kịp các bạn và học không nổi vào kỳ thi tuyển cuối năm chúng tôi cũng sẽ bị đuổi học ngay vì trường chỉ lấy 50% những học viên cho lên lớp cuối năm **2nd mà thôi. (hai lớp 2nd nhưng chỉ có một lớp **1ere mà thôi). Trong bài kế tiếp tôi sẽ kể những ngày mới tôi vào học trường nầy một cách ly kỳ vì có Chúa đi cùng tôi trong mọi nẻo đường chông gai trong những ngày sắp tới.
**Lớp 2nd Pháp tương đương với lớp 10 của Mỹ
**Lớp 1ere Pháp tương đương với lớp 11 của Mỹ
CHƯƠNG 4:
SỰ LÊN ĐƯỢC LỚP **1ERE VÀ **TERMINALE MỘT CÁCH BẤT NGỜ:
Sau khi anh tôi và tôi được nhận vào trường Providence Mater Dei tại Phnom Penh, Campuchia để học, trong vòng tuần lễ đầu, anh tôi rất thích thú và theo kịp các bạn bè. Ngược lại, về phần tôi, tôi thật chán nản vô cùng. Vì lúc còn nhỏ tôi đã làm biếng học hành và mất hết căn bản nên tôi không thể nào theo kịp các bạn trong lớp học bây giờ được. Giáo sư người Pháp nói tiếng Pháp như gió tôi chỉ nghe và hiểu được khoảng 50% trong những gì họ nói và dạy. Đến kỳ thi cho 3 tháng đầu, điểm học bạ kỳ thi của tôi toàn là một và hai điểm trên 10. Dĩ nhiên khi mới vào ghi danh học trễ, 3 tháng đầu điểm học rất tệ, giáo sư cũng thông cảm cho tôi. Nhưng nếu suy nghĩ như ý loài người thì tôi sẽ không bao giờ học theo kịp nỗi, chán nản, và sẽ bỏ cuộc trong nay mai.
Nhưng tạ ơn Chúa Ngài có nhắc nhở tôi rằng Chúa là Đấng làm phép lạ để tôi được vào học trường nầy và Ngài sẽ còn giúp tôi thành công trong sự học hành trong những ngày sắp tới nữa. Tôi bắt đầu cầu nguyện khóc lóc với Chúa xin Ngài ban cho tôi một phép lạ đặt biệt. Vì chỉ có phép lạ của Chúa can thiệp thì tôi mới có thể theo học kịp với các bạn trong lớp mà thôi. Chúa đã tỏ cho tôi biết rằng Ngài đã làm phép lạ cho tôi được vào học trường nầy rồi thì Ngài sẽ vẫn còn làm nhiều phép lạ khác nữa cho tôi trong tương lai. Hãy đặt trọn lòng tin trọn vẹn nơi Chúa thì Ngài sẽ nghe lời cầu xin của tôi và Ngài sẽ mở con đường học vấn khó khăn, đầy chông gai trước mặt tôi trở nên dễ dàng hơn, dễ chịu hơn, hầu cho tôi có thể tiếp tục học được như trong những lời hứa của Ngài trong sách Giăng 14:13-14: “Các ngươi nhân danh ta mà cầu xin điều chi mặc dầu, ta sẽ làm cho, để Cha được sáng danh nơi Con. Nếu các ngươi nhân danh ta xin điều chi, ta sẽ làm cho.” Và Giê Rê Mi 33:3: “Hãy kêu cầu ta, ta sẽ trả lời cho; ta sẽ tỏ cho ngươi những việc lớn và khó, là những việc ngươi chưa từng biết.” Nghĩ đến đây lòng tôi rất bình an, hết chán nản, và đặt hết lòng tin cậy nơi phép lạ của Ngài.”
Cám ơn Chúa Ngài có làm phép lạ trên đời sống tôi lúc đó là trí khôn tôi được mở ra. Chúa chỉ dạy tôi phải ở nhà học trước và đọc sách những đề tài trước khi Thầy giáo sẽ giảng trong lớp học để thông hiểu dễ dàng hơn khi vào lớp học. Trong lớp học thì nếu Thầy giáo giảng xong những điều mình chưa hiểu thì phải hỏi liền, không để những vấn đề gì không hiểu chồng chất thêm lên nhiều ngày nhiều tháng. Những bài học tôi đã đọc xong trong sách trước khi Thầy giáo giảng bài làm cho tôi phấn khởi tinh thần vì mỗi khi Thầy giáo giảng bài tôi đã biết hết rồi, chỉ còn lại những chi tiết nhỏ nhặt nào chưa hiểu thì Thầy giáo giảng tiếp trong lớp học mà thôi. Vả lại, Chúa chỉ dạy tôi những ngày cuối tuần phải siêng năng lấy sách học lại những bài học đầu tiên mà tôi chưa học trong vòng ba tháng đầu. Tôi bắt đầu làm theo sự chỉ dẫn của Chúa cộng thêm với sự thông sáng Ngài ban cho tôi là tâm trí tôi bây giờ thông suốt, học đến đâu thì hiểu và nhớ đến đó, không có gì khó khăn đối với tôi hết. Chỉ cần một thời gian ngắn là tôi theo kịp các bạn trong lớp. Anh tôi và tôi đang học khoa Toán Lý Hóa. Ba môn nầy đối với anh tôi là con trai anh thấy quá dễ, còn đối với tôi là con gái và lại còn nhỏ hơn anh tôi 2 tuổi đời, tôi phải bơi lội rất mệt, nhưng nhờ sức kiên trì, nhẫn nại, siêng năng, và với đức tin trong Chúa, trong 3 tháng sau tôi rượt theo kịp các bạn bè. Kết quả điểm thi sau 6 tháng học của tôi vượt hơn điểm trung bình. Cuối năm đó sau khi thi tuyển tôi thi đậu và được lên lớp 1ere (mặc dù trường chỉ lấy 50% số học trò cho lên lớp mà thôi). Hallelujah! Thật đây là một phép lạ nữa mà Chúa đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn trong những bước đường học vấn trong những năm đầu tiên ở Trung học. Lúc đó tôi cũng bắt đầu nghe và hiểu được giọng Pháp từ nơi người Pháp nên sự học vấn tôi có phần dễ chịu hơn. (người Pháp thường nói giọng mũi và nuốt mất chữ nên rất khó nghe)
Sau khi anh tôi và tôi vào học lớp 1ere Pháp, tôi bắt đầu cầu xin Chúa mở trí khôn của tôi để tôi có thể học xong thi được đậu bằng cấp tú tài II của Pháp. Thật “Thần Thông Sáng” có làm phép lạ trên tôi để không những tôi có thể theo kịp bạn bè mà thôi nhưng Ngài có làm một việc lớn hơn nữa là điểm cuối năm thi về môn khó nhất là môn Lý và Hóa, tôi được xếp hạng nhất trong lớp với số điểm cao nhất lớp.
Thật đây là một công việc Chúa làm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Lòng tôi thầm cám ơn tình yêu Chúa quá cao vời đối với một cô gái tầm thường như tôi. Tôi bật khóc vì quá cảm động với món quà của Ngài dành cho tôi quá lớn lúc bấy giờ. Thật tôi không xứng đáng nhận lãnh những điều mà Ngài ban cho tôi mà trong đời tôi, tôi không thể nào quên được ngày ấy.
Ngày ấy khi giáo sư Physics và Chemistry người Pháp xếp hạng cuối năm thì ông bắt đầu trả lại bài thi cuối năm trở lại cho học sinh từ điểm thấp nhất tới điểm cao nhất lớp. Tôi rất hồi hộp và chờ đợi mãi cho đến phiên mình mà vẫn không thấy ông kêu tên tôi cho đến khi ông cầm tờ giấy cuối cùng trên tay. Ông gọi tên tôi lên và trao lại cho tôi bài thi cuối năm với số điểm cao nhất! Phải nói là trong các bạn học cùng lớp với tôi có khoảng 80% là trai, còn tôi là gái, vả lại tôi là người đứng hạng chót khi mới vào học năm vừa rồi kia mà! Cả bọn con trai trong lớp rất tức giận về số điểm cao nhấtt lớp của tôi và trong đầu chúng nó nghĩ là giáo sư chấm điểm thiên vị cho tôi nên tôi mới được như thế! Khi giáo sư vừa trao tận tay tôi bài thi cuối năm của tôi là tấm giấy cuối cùng trong tay ông, tôi không cầm được tờ giấy bài thi ấy. Vì khi tôi vừa đưa tay ra để nhận lấy thì tôi nghe tiếng “Rẹt! Rẹt!”, bài thi cuối năm trong tay tôi đã bị thằng bạn trai ngồi kế bên giựt ra khỏi tay tôi mất tiêu rồi! Tôi cố giựt lại thì anh chàng nầy chuyền tay từ người nầy sang người khác cho đến khi tất cả những bạn trong lớp tôi đều được xem qua bài thi cuối năm của tôi. Trong lớp dường như ai nấy đều nín lặng! Ông Thầy giáo Pháp chấm bài thi cũng nhìn theo những người tò mò xem kỹ càng bài thi cuối năm của tôi và mĩm cười thỏa thích vì ông không có làm gì trái phép hết! Cho đến khi tất cả những người bạn cùng lớp với tôi đều xem qua hết bài thi cuối năm của tôi, họ trả lại cho tôi, tôi là người cuối cùng được xem số điểm của tôi là 9 điểm trên 10. Bây giờ ông Thầy giáo mới bắt đầu bảo cả lớp học cho tôi một tràng pháo tay danh dự! Cả lớp đều tán đồng và vỗ tay lia lịa khen tôi là học trò giỏi môn Lý và Hóa nhất lớp. Trong tận thâm tâm tôi, tôi thầm cảm tạ Chúa vì chính Ngài mới là người xứng đáng nhận lãnh những lời khen tặng. Tôi biết rằng ngoài Chúa ra tôi không làm chi được. Thật y như lời trong Kinh Thánh Gia Cơ 1:5-8: “Ví bằng trong anh em có kẻ kém khôn ngoan, hãy cầu xin Đức Chúa Trời, là Đấng ban cho mọi người cách rộng rãi, không trách móc ai, thì kẻ ấy sẽ được ban cho. Nhưng phải lấy đức tin mà cầu xin, chớ nghi ngờ; vì kẻ hay nghi ngờ giống như sóng biển, bị gió động và đưa đi đây đi đó. Người như thế chớ nên tưởng mình lãnh được vật chi từ nơi Chúa, ấy là một người phân tâm, phàm làm việc gì đều không định.”
Lại một lần nữa đức tin hạt cải của tôi được tăng trưởng và lớn dần trong ân huệ diệu kỳ của Chúa.
Kết quả là cuối năm tôi lại được lên lớp Terminale để học và chuẩn bị cho lớp học thi tú tài II vào cuối năm học tới. Trong chương kế tiếp, tôi sẽ kể thêm những phép lạ nhiệm mầu mà Chúa giúp anh tôi và tôi trong kỳ thi tú tài II Pháp trong những ngày đen tối trong lịch sử, những ngày đảo chính tại Phnom Penh, Campuchia vào những năm 1969-1970.
(còn tiếp)
** Lớp 1ere tương đương với lớp 11 bên Mỹ
** Terminale tương đương với lớp 12 bên Mỹ
CHƯƠNG 5
THI ĐẬU BẰNG TÚ TÀI PHÁP TẠI PHNOM PENH, CAMPUCHIA MỘT CÁCH LẠ LÙNG:
Vào khoảng đầu năm 1970, sau khi tôi bắt đầu học lớp Terminale để chuẩn bị thi Tú tài phần II của Pháp được 6 tháng thì một biến cố rất lớn đã xảy ra tại xứ Nam Vang (Campuchia). Chính quyền Norodom Sihanook đã bị Lonnol lật đỗ. Chính quyền mới ra lệnh đóng cửa tất cả các trường học để dùng làm các trại tập trung cho Kiều bào Việt Nam hiện đang ở trong Thành phố Phnom Penh. Trong lúc đó tôi và anh tôi còn phải học khoảng 3 tháng nữa mới xong cho chương trình học để đủ trình độ đi thi bằng Tú tài II Pháp được. Chúng tôi phải ở nhà và tự nghiên cứu bài vở một mình sửa soạn để ra thi vào tháng 6/1970 sắp tới. Ngồi nhà để học bài mà lòng chúng tôi và gia đình rất phập phòng, lo lắng, sợ hãi cho tánh mạng của mình không biết tương lai rồi sẽ ra sao với chánh quyền Lonnol vừa mới đảo chánh. Vả lại chánh quyền ra lệnh giới nghiêm không cho Việt kiều cư ngụ bên Nam Vang đi lại tự do được như thường lệ. Họ cũng trục xuất, tịch thu tài sản, giết chết và thả trôi sông rất nhiều Kiều bào Việt Nam sinh sống trong xứ họ từ bao nhiêu năm qua. Như thế mà Chúa có làm phép lạ bảo vệ gia đình chúng tôi bình an và còn cho hai anh em tôi thi đậu Tú tài II Pháp một cách lạ lùng. Cảm tạ Chúa!
Trong lúc đó, mỗi ngày đều có nhiều tin tức xấu đến với chúng tôi, anh tôi và tôi phải ngồi nhà tự học và ôn bài vở để học mà đầu óc rối bời. Những tin tức quá hung dữ đưa tới chúng tôi như sau:
Hôm nay sẽ có một nhóm người Miên đến đập phá Nhà thờ Việt Nam của chúng tôi mà ba tôi đang chăm sóc. Gia đình chúng tôi đang sống trong căn phố sát cạnh Nhà thờ nên chúng tôi rất lo sợ. Mấy ngày hôm trước nhóm người nầy đã từng đập phá xong nhiều Nhà thờ Công giáo và dự định sẽ quay sang đập phá Nhà thờ Tin Lành của chúng tôi nữa. Cám ơn Chúa đã bảo vệ một cách lạ lùng không cho họ đập phá được Nhà thờ Tin Lành của chúng tôi một cách kỳ diệu mà ba tôi đã viết lên cảm tạ Chúa với nhiều chi tiết trong quyển sách làm chứng của ông “Chúa Nhậm Lời Cầu Nguyện.”
Hôm ấy, chánh quyền đã đem xe tải đến gom hết người Việt kiều trong xóm chúng tôi đang ở bỏ vào trại tập trung để dễ bề kiểm soát. Rồi mấy phút sau, chúng tôi nhìn ra cửa sổ thấy bọn lính đem xe chở hàng đến đập cửa hết những người Việt kiều trong xóm tôi lên xe chở đi vào các trường học giam họ lại không cho đem gì theo, mà cũng không cho họ ăn uống gì trong trại giam là các trường học. Riêng phần chúng tôi, ba tôi và cả gia đình hiệp lại cầu xin Chúa bảo vệ. Thật Chúa có bảo vệ chúng tôi bình an trong cánh tay toàn năng của Ngài! Những người lính nầy có đập cửa nhà chúng tôi nhưng ba tôi dặn chúng tôi quyết định không ra mở cữa. Cám ơn Chúa khiến họ sợ và khi họ thấy chúng tôi không ra mở cữa, họ không dám đập gẫy cửa như những nhà lân cận của tôi và họ bỏ đi nơi khác. Lúc đó, chúng tôi được Chúa che chở bình an, không bị giam cầm trong những trường học, không bị bỏ đói như những người Việt kiều khác.
Cũng hôm ấy, có người bạn học cùng lớp tôi bị chết vì có người Khmer vu khống cho họ là Việt Cộng, cả gia đình bị bắt hết và bị xử bắn. Tài sản của họ cũng bị tịch thâu hết.
Về phần chúng tôi, cảm tạ Chúa Ngài có dự bị cho ba tôi, trước vụ đảo chánh khoảng một năm trước đó ông đã lo giấy tờ sang Pháp du lịch gồm cả gia đình 8 người chúng tôi với một chuyến đi khứ mà không có hồi. Lúc đó Chúa có thúc giục ba tôi viết thơ cho rất nhiều Mục sư Pháp mà ông chưa từng quen biết để xin bảo lãnh chúng tôi sang du lịch một vòng tại Pháp và có một ông Mục sư Pháp là người lạ mà đứng ra chấp nhận bảo lãnh cho ba tôi và gia đình gồm 8 người nên ba tôi cũng an lòng chờ đợi khi anh tôi và tôi thi thú tài II xong là cả gia đình sẽ lên đường bay sang Pháp với dự định sau khi du lịch 3 tháng xong rồi xin ở lại luôn nơi xứ Pháp.
Lòng tôi quá bồi hồi, lo sợ không biết mạng sống mình rồi đây sẽ ra sao? Tôi chỉ biết giao phó tương lai cho Ngài bảo vệ lo toan. Cám ơn Chúa, Ngài có bảo vệ cho cả gia đình chúng tôi gồm 8 người được bình an trọn vẹn cho đến ngày anh tôi và tôi đi thi tú tài.
Đến ngày đi thi chúng tôi vẫn còn bị lệnh giới nghiêm. Kiều bào Việt nam không được ra khỏi nhà vào mỗi buổi chiều. Nếu cải lệnh và bị bắt sẽ bị tống giam trong tù. Họ chỉ được tự do mỗi ngày từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa mà thôi. Anh tôi và tôi có giấy thông báo phải có mặt ngày thi là từ 2 giờ cho đến 5 giờ chiều mới xong. Ban đầu ba mẹ tôi dự định không cho chúng tôi đi thi vì sợ nếu lỡ bị bắt thì phải ngồi tù oan uổng. Xong với đức tin trong Chúa ba mẹ tôi suy nghĩ nếu không cho chúng tôi đi thi thì lỡ mất cơ hội và khi sang Pháp sẽ không bao giờ thi tú tài II được nữa. Công trình học hành bao nhiêu lâu tốn công sức và tiền bạc rất uổng nên ba mẹ chúng tôi cúi đầu cầu nguyện giao phó chúng tôi trong cánh tay che chở của Ngài và bảo chúng tôi phải đi thi kỳ nầy.
Ngày đi thi, ba tôi liền nhờ một người bạn người Miên làm tài xế đưa chúng tôi đi đến nơi thi, không tuân theo lệnh giới nghiêm vì biết rằng Chúa là Đấng sẽ che chở cho chúng tôi đi đường được bình an. Bởi lệnh giới nghiêm nầy mà hai anh em chúng tôi đi đường với lòng đầy lo sợ. Chốc lát chúng tôi cũng đi được đến nơi an toàn để thi. Khi đến phòng thi, chỉ có duy nhất chúng tôi là người Việt dám đến phòng thi và đa số toàn là những người Campuchia. Lạ lùng thay Chúa cho anh tôi và tôi làm bài thi Tú tài II được hết mà không có gì khó khăn. Những đề ra thi Chúa có chỉ cho chúng tôi đã tự học. Kết quả là anh tôi đậu điểm cao nên khỏi phải thi miệng. Còn tôi vì thiếu điểm nên phải vào dự thi vấn đáp như lần thi Brevet trước vậy.
Tôi rất lo sợ với kỳ thi vấn đáp này với hình thức bốc thăm đề thi và giám khảo chỉ cho thí sinh 5-10 phút chuẩn bị bài và phải nói thông thạo đề thi mới được. Cám ơn Chúa tôi trải qua bao nhiêu đề thi vấn đáp tôi đều bốc trúng “tủ” hết ngoại trừ môn Hóa học tôi bốc nhầm một đề tài quá xa lạ đối với tôi. Tôi ngồi đó thầm nguyện Chúa cho tôi có sự khôn ngoan để đối đáp với Giám khảo. Sau khi tôi cầu nguyện dâng lên Chúa tôi thấy lòng bình an. Đến lượt tôi thi vấn đáp, tôi buộc miệng nói với Giám khảo là đề tài nầy Thầy giáo tôi chưa hề dạy tới xin ông vui lòng cho tôi bốc lại một đề khác nữa được không? Giám khảo liền hỏi tôi học trường nào và Thầy giáo tôi tên gì? Tôi liền trả lời ông vừa xong thì ông liền chạy sang bên ngoài hành lang gần phía cửa sổ phòng phía bên cạnh kêu Thầy giáo tôi ra để hỏi xem điều tôi nói có thật không? Tôi không ngờ đến sự có mặt của Thầy giáo tôi bên phòng bên cạnh vì tôi không còn nhớ rõ đề tài nầy ông có dạy hay không nữa bởi tâm trạng tôi lúc ấy rối rắm. Nếu tôi nói láo sẽ bị ông la mắng vì tội đổ thừa vô cớ cho ông. Cám tạ Chúa tôi cũng chạy ra theo ông ngoài hành lang để gặp Thầy giáo tôi. Khi ông thấy tôi là người Việt Nam đi thi trong giờ giới nghiêm, ông rất thông cảm và trả lời với vị Giám khảo rằng: “Ông không có dạy đề đó nhưng ở nhà phải tự học chứ!”. Ông yêu cầu Giám khảo cho phép tôi được bốc lại đề khác. Cám ơn Chúa lần nầy tôi bắt trúng “tủ” nên trả lời rất lưu loát và tôi đã đạt được số điểm khá cao. Kết quả tôi đã thi đậu Tú tài II một cách lạ lùng do quyền năng siêu nhiên của Ngài như trong Giăng 14:14: “Nếu các ngươi nhân danh ta cầu xin điều chi ta sẽ làm cho.”
Cám tạ ơn Chúa sau kỳ thi Tú tài II nầy đức tin trong Chúa của tôi cũng được lớn dần và lòng tôi rất vui mừng vì có được tấm bằng trong tay để sang xứ Pháp với một số vốn là nói được tiếng Pháp và có thể vào Đại học được nếu có điều kiện. Tương lai dường như mù tịt trước mắt nhưng chúng tôi cứ nhắm mắt bươn tới vì chúng tôi biết có Chúa cùng đi với chúng tôi trên khắp mọi nẻo đường nơi xứ lạ quê người. Amen!
CHƯƠNG 6:
SỰ GHI DANH VÀO TRƯỜNG DƯỢC SĨ PHÁP VÀ THI ĐẬU CUỐI NĂM THỨ NHẤT MỘT CÁCH DIỆU KỲ:
Cám ơn Chúa, Ngài đã dọn sẵn tất cả cho anh tôi và tôi đến Pháp vào mùa hè năm 1970 để được học Đại học Pháp mà không cần đóng tiền học phí nào cả và ngay cả buổi ăn trưa ở trường Chính phủ Pháp cũng đài thọ, mặc dù chúng tôi không có ý định đi đến Pháp để du học. Ngài giúp sức cho chúng tôi thi đậu đều đều cho đến khi hai anh em tôi ra trường và đậu bằng Dược sĩ Pháp một cách kỳ diệu vào năm 1976. Sau đây tôi sẽ kể chi tiết trong việc học đầy khó khăn tại Đại học Pháp.
Khi đến Pháp, Chúa đã có một chương trình cho anh tôi và tôi rồi nhưng chúng tôi vẫn chưa biết đến trong những ngày đầu tiên mới đến Pháp. Gia đình chúng tôi đi về Toulouse và đến ở đậu trong một căn nhà bỏ hoang của một người tín đồ mà ba tôi đã từng quen ở Việt Nam từ xưa nên không phải trả tiền phòng ngủ cho gia đình gồm 8 người. Ba tôi thì được Chúa kêu gọi phải qua Pháp truyền giảng Tin Lành cho đồng bào người Việt Nam sinh sống bên Pháp từ lâu. Trong lúc đó anh tôi và tôi vừa mới thi đậu bằng Tú tài II của Pháp mà chưa có ý định sẽ được vào học Đại học Pháp hay không, chúng tôi đã mất mấy tháng đầu mà không biết tương lai phải làm gì? Vả lại vì gia đình gồm 8 người mà không biết đến tại xứ Pháp công việc học vấn ra sao? Có phải đóng tiền học phí nhiều hay không? Chúng tôi mới đến như người đi du lịch, không biết gia đình tôi có xin ở lại được không sau khi hết hạn du lịch? Tất cả những câu hỏi cứ dồn vào trong tâm trí chúng tôi. Công việc làm kiếm tiền để sống tại xứ Pháp là lý do ưu tiên phải tính trước tiên.
Cám ơn Chúa cho ba mẹ tôi đi thăm viếng và gặp một người bạn Việt Nam tại Toulouse, họ giúp chúng tôi lãnh đồ về nhà may để sinh sống trong mấy tháng đầu. Tôi là đứa con gái lớn phải phụ giúp mẹ tôi may vá, ủi đồ, giao nhận hàng, đi chợ nấu ăn cho gia đình gồm 8 người mỗi ngày rất mỏi mệt. Sau vài ba tháng đầu đã qua nhanh chóng, anh tôi và tôi vẫn chưa có ý định ghi danh vào Đại học. Chúa khiến ba tôi có mục tiêu đi tiếp xúc những người Việt Nam sinh sống tại Toulouse để truyền giảng lời Chúa cho họ. Vì thế ba tôi có quen được những người Việt Nam trong giới tri thức và ngày kia, ba tôi biết được sự học vấn bên Pháp hoàn toàn miễn phí, không cần phải đóng tiền học gì hết nên ông đã quyết định cho hai anh em tôi vào Đại học để có một nghề chuyên môn và khi có thì giờ rãnh thì đi làm chứng về Chúa cho đồng bào Việt kiều tại Pháp. Đến lúc ba tôi quyết định cho hai anh em tôi tiếp tục học đại học mà vẫn chưa biết phải học ngành nào, vả lại quyết định ông quá trễ vì vấn đề ghi danh cho năm học 1970 đã chấm dứt! Nhưng lạ lùng thay, Chúa cho ba tôi nhớ lại ông có quen một ông Thạc sĩ người Việt Nam về dược nên ba tôi nhờ ông nầy giúp giới thiệu chúng tôi với Hiệu trưởng trường dược tại thành phố Toulouse nơi mà chúng tôi đang kiều ngụ. Chúa đã làm phép lạ cho chúng tôi được Trường chấp nhận cho chính thức nhập học mặc dù thời hạn ghi danh đã hết và Trường vừa mới khóa sổ ghi danh để chuẩn bị cho sinh viên bắt đầu vào nhập học.
Sau khi ghi danh xong rồi chúng tôi mới khám phá ra rằng trường Đại học Pháp thì học phí được miễn nhưng cuối năm ai nấy phải trải qua một cuộc thi tuyển chọn rất khó khăn. Nhiều người học được năm thứ nhất nhưng muốn lên năm thứ hai được không phải là dễ. Trường Đại học Dược lúc bấy giờ năm thứ nhất gồm có cả ngàn sinh viên nhưng đến năm thứ hai chỉ còn lại khoảng 150 đứa được lên lớp mà thôi. Và cứ thế mà số sinh viên cứ giảm dần cho đến năm cuối cùng thì chỉ có 50 sinh viên ra trường được cấp bằng Dược sỉ mà thôi. Vì trường học không đóng tiền nên tất cả sinh viên ngoại quốc rất giỏi ở khắp nơi trên thế giới đến Pháp xin du học ghi danh vào học đều được hết. Chính phủ Pháp biết điều đó vì sinh viên ngoại quốc làm sao theo kịp được chương trình học như người bản xứ nên họ không e ngại nhiều về vấn đề nầy.
Khi anh tôi và tôi bắt đầu vào trường Đại học dược tại Toulouse, Pháp, chúng tôi rất vui mừng vì tìm được những bạn sinh viên Việt Nam học cùng lớp. Tất cả chúng tôi gồm có 12 người sinh viên Việt Nam học dược năm thứ nhất trong trường cùng ngồi chung những giờ rãnh để hạc ôn bài cũng vui. Chúng tôi thường trò chuyện với nhau và mới biết rõ rằng họ đã học năm thứ nhứt Đại học nhiều năm rồi. Nhiều người ghi danh học năm thứ nhất một ngành nghề thì chỉ ghi danh được hai năm học, nếu không thi đậu thì chuyển ngành khác cũng được hai năm thôi nên cứ thế họ chuyển nhiều ngành nghề rồi nên họ nói với chúng tôi không nên đặt hy vọng nhiều khi vào học đại học tại Pháp hầu khỏi phải thất vọng nếu thi rớt cuối năm. Khi nghe vậy tôi lấy làm chán nản như những năm học vừa qua tại Nam Vang nên tôi hứa với Chúa rằng: “Nếu Chúa cho con thi đậu năm thứ nhất để được lên lớp thì con sẽ học lên luôn cho đến khi ra trường lấy được bằng Dược sĩ, còn nếu không lên lớp được thì cuối năm con sẽ đi tìm việc làm để giúp cha mẹ kiếm tiền nuôi các em con đi học vì gia đình quá đông người mà các em còn nhỏ còn đang học Trung học Pháp. Nghĩ đến sự khó khăn trong lúc thi tuyển cuối năm, lòng tôi không mấy gì ham học nữa vì không nghĩ mình sẽ được lên lớp dễ dàng nên tôi chỉ đi học cho có lệ thôi. Mỗi ngày khi đi học về đến nhà tôi phụ lo đi chợ, nấu cơm nước, giặt áo quần, may đồ hãng, ủi đồ hãng, giao hàng giúp cha mẹ vì gia đình tôi toàn là trai hết, trừ đứa em gái út quá nhỏ, ít phụ giúp gì được cho cha mẹ. Vấn đề học vấn ở Pháp thì học 8 tháng ròng rã nhưng mà định mệnh chỉ trong 2 ngày thi tuyển cuối năm mà thôi. Nếu thi rớt thì họ cho thi lại lần thứ nhì sau 3 tháng hè học ôn bài và phải thi vấn đáp chứ không thi viết nữa để họ lấy đủ chỉ tiêu sinh viên cho năm kế tiếp. Tùy theo chỉ tiêu mà đếm đầu người nên khó hy vọng thi đậu cuối năm. Nếu bị ngồi lại năm thứ nhất hai lần thì họ không cho ghi danh lại ngành đó được nữa. Tôi thầm hứa nguyện với Chúa rằng nếu Chúa cho con học xong bằng Đại học, con sẽ dâng đời sống con vừa đi làm vừa đi rao truyền Tin Lành của Chúa cho mọi người biết đến trên bất cứ nơi nào con đi mà không e thẹn hay mắc cỡ vì danh Chúa Giêxu vì chính Ngài là Đấng giúp con vượt qua mọi trở ngại trong học vấn cho đến ngày hôm nay. Lòng tôi bấy giờ rất bình an và trông đợi phép lạ trong lúc ra thi cuối năm chứ không hy vọng vào sự học hành của mình nữa. Mỗi ngày tôi cũng đi học đều đều nhưng sau khi về nhà là quăng bài vở đó để lo phụ giúp gia đình.
Cho đến chỉ còn 2 tháng nữa là đến ngày thi, tôi nói với ba mẹ tôi bây giờ tôi phải xin đình lại việc giúp đỡ gia đình và tôi bắt đầu học ôn bài vở để chuẩn bị đi thi cuối năm. Cám ơn Chúa ba mẹ tôi không sai bảo tôi gì hết và cho tôi tất cả những giờ rãnh để học ôn bài thi. Tôi xin Chúa chỉ cho tôi đề nào ra thi vì Chúa biết hết mọi sự và xin Chúa chỉ tôi học trúng những đề thi vì một năm học mà chỉ thi có hai ngày làm sao nhớ hết nổi. Vả lại bên Pháp phải thi viết bài trong lúc thi cuối năm, mỗi môn học phải thi viết 3-4 đề và học sinh phải viết rành rẽ từ đầu đến cuối đề tài không thiếu sót phần nào. Mỗi đề thi Giáo sư mất 2 tiếng đồng hồ để dạy học trò trong lớp học, nhưng khi ra thi học sinh phải viết trong vòng 30 phút mà thôi. Nếu không học trúng đề thi thì thí sinh chỉ biết ngồi đó và nộp giấy trắng mà thôi. Cũng như mấy kỳ thi trước, tôi học những đề tài nào Chúa chỉ dẫn thì học rất rành rẽ và lúc đi thi tôi rất bình an.
Ngày thi đến, tôi chỉ biết nương cậy nơi một phép lạ từ nơi Chúa vì nhiều bạn học mà chúng tôi biết, mặc dù họ học rất giỏi nhưng đến cuối năm vẫn thi rớt rất nhiều từ năm nầy sang năm khác. Thật cám ơn Chúa những đề thi cuối năm tôi đều có học thuộc lòng lảo luyện hết và kết quả hai anh em tôi đều đậu kỳ thi tuyển cuối năm để được vào năm thứ hai Đại học dược sĩ tại Toulouse, Pháp. Khi các bạn người Việt Nam của chúng tôi biết được tin là hai anh em chúng tôi thi đậu còn những bạn Việt Nam khác đều thi rớt hết mặc dù họ đã ngồi lại và học lần thứ nhì nhưng vẫn thi rớt, vài người hỏi chúng tôi bí quyết nào để thi đậu hay vậy? Tôi trả lời Chúa chúng tôi làm phép lạ cho chúng tôi thi đậu chứ chúng tôi không có tài hay bí quyết gì hơn các bạn được đâu. Có vài bạn đến xin ba tôi cầu nguyện tin Chúa để cuối năm được thi đậu như chúng tôi, nhưng vì họ không thành thật tin Chúa và tìm đến Chúa để được cứu rỗi linh hồn nên cuối năm họ cũng bị thi rớt nữa nên họ xin ba tôi trả Chúa lại. Thật tội nghiệp cho những học sinh du học bên Pháp vì phải đương đầu với rất nhiều khó khăn hơn sinh viên du học tại Mỹ gấp trăm lần.
Tạ ơn Chúa vì Ngài có đồng đi cùng gia đình chúng tôi đặt biệt là hai anh em chúng trong sự học vấn nơi đất khách quê người nên chúng tôi rất bình an và vui mừng vì biết rằng chúng tôi tin vào một Đức Chúa Trời quyền năng, một Đức Giê Hô Va Di rê Ngài có sắm sẵn mọi điều cho chúng tôi trước khi chúng tôi chưa nghĩ đến như trong Kinh Thánh Sáng thế ký 22:14, Áp Ra Ham gọi Chúa là “Đức Giê Hô Va có sắm sẵn” Hallelujah!

Hình cô Ân Huệ Đoàn chụp năm 1976.
CHƯƠNG 7
CHÚA CHỮA LÀNH MỘT CĂN BỆNH NGẶT NGHÈO CHO TÔI
Từ khi tôi mới tin Chúa tôi có hứa nguyện với Chúa là nếu Chúa giúp con học xong đại học con sẽ đem tất cả tài năng để phục vụ Chúa. Con sẽ đi nơi nào Chúa muốn con đi và con sẽ làm chứng về Chúa cho tất cả mọi người vì tất cả những gì con có là của Chúa. Vì ngoài Chúa ra con chỉ là con số không mà thôi. Tôi cứ sống trong đức tin và nắm tay Chúa trong mọi nẻo đường đầy chông gai và khó khăn trước mặt và cám ơn Chúa Ngài có cùng đi với tôi trong những ngày khó khăn nhất đời tôi là trong vấn đề học vấn tại xứ Pháp. Nhưng với tấm bằng trong tay trong lúc còn quá trẻ, tôi đã ngu dại nghe theo lời đường mật của tà linh mà không hay biết nên tôi bị xụp vào bẫy kiêu ngạo của tà linh và bắt đầu xa cách Chúa dần dần và bị ma quỷ đánh ngã trong trận đầu tiên của cuộc chiến. Cám ơn Chúa Ngài có bênh vực tôi và kéo tôi ra khỏi trũng bóng chết trong vòng tay của ma quỉ một cách lạ thường.
Sau khi Chúa cho tôi thi đậu và đạt được tấm bằng Dược sỉ Pháp trong tay trong lúc tôi còn quá trẻ (23 tuổi). Lúc đó Chúa nhắc nhở tôi phải dạn dĩ ra đi làm một chứng nhân cho Ngài với các bạn bè như những lời tôi đã ước nguyện từ lâu với Ngài. Vì tôi quá nhút nhát, rụt rè, sợ sệt, và chưa được ai huấn luyện trong việc chứng đạo, chưa có kinh nghiệm ở đời nhiều nên tôi bắt đầu nuốt lời hứa với Chúa và chạy trốn Chúa chứ không chịu vâng lời Ngài mà dạn dĩ đi làm chứng về Tin Lành, tình yêu thương, và quyền năng của Ngài cho mọi người. Hơn nữa, tôi lại nghe theo lời xúi giục của ma quỷ nói vào tai mình rằng: “Mày có bằng Dược sỉ rồi, đâu cần Chúa làm gì! Mày có tài năng giỏi lắm chứ! Mày có tương lai tốt đẹp rồi và nói Chúa làm gì cho người ta chế nhạo, dược sĩ gì mù quáng tin theo Chúa là phản khoa học, Chúa đâu mày có thấy không? Tự nhiên tôi nghe nói điều này có lý nên tôi bắt đầu lơ là với Chúa và đức tin tôi trở nên yếu dần không còn như trước nữa.
Sau đó khoảng vài tháng, tôi chưa kịp đi tìm được việc làm thì bỗng nhiên tôi đã trở thành một con mồi ngon cho quỷ satan hành hạ. Chúng nó đến để cướp phá và hủy diệt đời sống tôi. Chúng cướp đi sức khỏe của tôi mà tôi nào có hay biết gì đâu? Trước mắt tôi là một tương lai sáng chói bỗng mây mù kéo đến dày đặc và mạng sống tôi trở nên như chỉ mành treo chuông. Trũng sự chết bắt đầu hiện ra trước mắt tôi một cách quá bất ngờ!
Thình lình tôi không hiểu tại sao tôi lại mắc vào một chứng bệnh kỳ lạ? Tự nhiên mặt tôi bắt đầu sưng húp lên như quả banh, nóng bức, và ngứa. Kế tiếp toàn thân tôi bắt đầu cũng bị sưng theo luôn và ngứa từ đầu đến chân. Tôi cứ ỷ lại vào thuốc men vì là dược sỉ biết về vấn đề nầy nên tôi đặt lòng tin nơi bác sĩ và thuốc men. Tôi suy nghĩ rằng bác sĩ sẽ cho tôi uống thuốc vào là sẽ hết bệnh ngay. Tôi đến phòng khám bác sĩ và tôi rất vui mừng vì bác sỉ nói tôi đang bị bệnh Streptococcus và cho tôi thuốc kháng sinh và bảo tôi về uống trong 3 ngày trong lúc đó chờ kết quả khám nghiệm máu. Sau 3 ngày, bác sĩ báo tin cho tôi rằng máu của tôi không có vi trùng gì cả và ông ấy bảo tôi phải nhập viện để tìm thêm trong máu xem tôi bị bệnh gì? Sau khi khám nghiệm tất cả đều bình thường hết. Bác sĩ bắt đầu cho tôi uống thuốc trị bệnh allergy nhưng không hiệu quả. Tất cả bác sĩ khoảng 12 người cứ vây quanh tôi trong vòng mấy ngày liền, khám nghiệm máu, tìm bệnh và học hỏi vì họ cho tôi đang mắc phải một chứng bệnh lạ. Trong vòng hai tuần lễ khám nghiệm, bác sĩ cho tôi xuất viện và nói riêng cho ba tôi biết là tôi đang bị bệnh Lupus Erythematous không có thuốc trị và tôi sẽ không sống được quá 6 tháng. Chính tôi không biết tôi đang bị bệnh gì? Nhưng với trình độ hiểu biết của tôi trong văn bằng dược sĩ, tôi cũng đoán ra bệnh của tôi trong khi bác sĩ cho thuốc chống sưng mà thôi nhưng không trị được hết sưng. Bác sĩ đành bó tay, và cho tôi về nhà vì không có thuốc trị được.
Ban đầu tôi vẫn chưa thấy tội lỗi của mình mà còn xem mình như là ông Gióp trong Kinh Thánh. Tôi cho đó là vì ma quỷ muốn thách thức tôi như ông Gióp nên vui vẻ chịu đựng sự ngứa toàn thân thể mà không than vãn gì hết, tôi học bài học của ông Gióp vì hy vọng qua sự thử thách này, bệnh sẽ hết khi ma quỷ thua cuộc. Nhưng sau đó, bệnh tôi càng ngày càng nặng mà không có thuốc nào trị được hết nên tôi mới bắt đầu tự xét mình xem mình có làm điều gì không đẹp lòng Chúa và làm Chúa buồn không? Cám ơn Chúa là khi tôi bắt đầu hỏi Chúa thì Ngài có chỉ cho tôi thấy rõ mọi sự. Chúa nhắc nhở tôi thấy tôi đang lên mình kiêu ngạo, không giữ lời hứa với Ngài là sẽ dạn dĩ đi rao truyền làm chứng về Ngài cho nhiều người sau khi học xong đại học.
Tôi bắt đầu hạ mình xuống, quì gối, khóc lóc ăn năn mọi tội lỗi với Chúa xin Chúa tha thứ mọi tội lỗi mà tôi đã phạm và hứa với Ngài là nếu Chúa chữa cho con được lành bệnh lạ kỳ nầy thì con sẽ sẵn sàng làm mọi điều gì Ngài muốn con làm. Trọn đời còn lại của con, con sẽ dâng tất cả cho Chúa. Chúa là tất cả, con chỉ là con số không mà thôi. Ồ lạ lùng thay, sau khi tôi khóc lóc ăn năn mọi tội lỗi với Ngài và tôi hứa tôi sẽ theo Chúa trọn đời, lòng tôi rất nhẹ nhàng trở lại, sự bình an tràn ngập lòng tôi và thân thể tôi bắt đầu hết ngứa và xẹp hết, không còn sưng lên nữa. Bệnh tôi từ từ thuyên giảm và hết luôn. Chúa cũng chỉ cho tôi biết vì duyên cớ nào thân thể tôi đang tự giết chết tế bào của mình vì cái đầu của con muốn chết trước hết. Tôi suy nghĩ ra mới biết ma quỷ xúi giục tôi có ý định chán đời tự tử trong lúc tôi mới vừa học xong Đại học. Chúa dạy tôi nếu tâm hồn con ham sống thì thân thể con sẽ sống lại ngay, còn nếu con muốn chết thì thân thể sẽ chết dần mòn thế ấy! Ồ lạ thay tôi tự giết và hủy hoại thân thể tôi vì ngu dại nghe theo lời ma quỷ xúi giục! Kể từ ngày đó, tôi rất ham sống và mỗi ngày đối với tôi rất quí giá vô cùng vì Chúa có gia hạn mạng sống của tôi trên đất nầy cho đến ngày hôm nay. Tôi thầm cảm tạ ân điển vô biên của Ngài đối với tôi trong vấn đề bệnh Lupus nầy và kể từ đó bệnh tôi không còn tái phát trở lại nữa. Bác sĩ rất vui mừng khi thấy tôi hết bệnh và ông ấy còn dặn dò thêm là bệnh nầy sẽ còn tái đi tái lại hoài và đã có nhiều người không sớm thì muộn cũng chết về căn bệnh nầy.
Tạ ơn Chúa kể từ ngày đó đến nay căn bệnh ngặt nghèo của tôi không còn tái phát trở lại trên thân thể tôi một lần thứ hai nào nữa. Tôi còn chỉ dạy được nhiều người bị bệnh Lupus hết bệnh nầy luôn vì biết được bí quyết trên. Thật Chúa Giêxu là Đấng đã chữa lành bệnh tâm linh và thể xác cho tôi. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi, tôi chứng kiến một sự chữa lành kỳ diệu của Ngài trên thân thể tôi! Thật đúng y như lời Kinh Thánh trong sách Hê Bơ Rơ 13:8: “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.” Hallelujah!
CHƯƠNG 8:
CHÚA CHO CẢ GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI ĐƯỢC VÀO LÀM CÔNG DÂN PHÁP SỚM HƠN MỌI NGƯỜI.
Trong lúc hai anh em chúng tôi học gần ra trường thì Chúa chỉ cho ba tôi biết có một điều khó khăn trong công việc đi xin việc làm tại Pháp cần phải giải quyết. Muốn đi làm tại Pháp phải là người có quốc tịch Pháp mới được Chính phủ Pháp cấp giấy (“Carte de Travail”) mới chính thức đi làm việc được. Nếu không có thì phải đi làm lậu như nhiều người Việt Nam, phải đi làm phụ bếp trong những nhà hàng Việt Nam tại địa phương. Đi làm lậu chỉ được rất ít tiền mà còn phải trốn lên trốn xuống vì có thể sẽ bị bắt và người chủ mướn người lậu sẽ bị phạt tiền.
Trong lúc xin vào công dân Pháp phải được có giấy phép chính thức kiều ngụ trong xứ sau năm năm mới được, điền đơn mà xin vào công dân Pháp. Sau khi điền đơn và được chấp nhận còn phải trải qua những cuộc phỏng vấn khó khăn và có thể bị bát đơn. Chúa khiến ba chúng tôi điền đơn xin vào công dân Pháp sau khi mới sống trên xứ Pháp được 4 năm và ba tôi gửi giấy đi cho Tổng thống Pháp thay vì đưa đơn vào văn phòng làm việc nhập tịch Pháp.
Ba tôi cầu nguyện với đức tin trong Chúa xin cho đơn nầy được vào dinh Tổng thống Pháp đương thời hầu cho chúng tôi có thể là công dân Pháp sớm hơn, hầu khi ra trường dược sĩ chúng tôi có thể đi làm được liền tại Pháp. Ba tôi nói nếu mình dạn dĩ gửi một lá thư với một con tem, nếu thư mình tới được tận tay vị tổng thống Pháp mà ông không vừa ý thì ông sẽ vứt vào thùng rác, còn nếu ông đọc và cho một ân huệ đặt biệt thì các con vào công dân Pháp được sớm hơn một năm để có thì giờ đi xin thẻ đi làm tại Pháp sớm hơn một năm thì không có gì sung sướng cho bằng. Ông nói với đức tin trong Chúa, Ngài sẽ làm việc lạ lùng và cho chúng ta được vào công dân Pháp sớm hơn mọi người.
Cám ơn Chúa, bức thư ba tôi đã đến tay Tổng thống Pháp và ông liền ký giấy phép đặt biệt chấp nhận cho chúng tôi được vào công dân Pháp sớm hơn những người khác một năm. Sau khi được chứng nhận là công dân Pháp, chúng tôi đi xin giấy chứng nhận của Chính phủ được chính thức cho đi làm tại Pháp và ra trường dược sĩ đúng lúc kịp thời.
Cảm tạ ân điển diệu kỳ của Chúa trên gia đình chúng tôi là Chúa có chỉ đường dẫn lối từng bước một trên đời sống hằng ngày của gia đình chúng tôi hầu cho đức tin của chúng tôi cũng được lớn lên cách mạnh mẽ trong những ngày sắp đến. Tôi rất vui mừng thầm cám ơn Chúa và Ngài có nhắc nhở tôi đoạn Kinh Thánh trong sách Luca 1:37: “Bởi vì không việc chi Đức Chúa Trời chẳng làm được.” Hallelujah!
CHƯƠNG 9
CHÚA CÓ LO LIỆU CHO CHÚNG TÔI TỪNG CHI TIẾT TRONG VIỆC LÀM DƯỢC SĨ ĐẦU TIÊN TẠI PHÁP
Cám ơn Chúa, Ngài khiến Chính phủ Pháp ra một điều lệ mới chỉ một lần mà thôi để chúng tôi tìm được việc làm dễ dàng khi mới ra trường trong lúc chúng tôi chưa có kinh nghiệm năm 1976. Và Ngài cũng còn cung cấp thêm tiền cho tôi để di chuyển và sắm mọi thứ cần dùng trong lúc mới dọn ra khỏi nhà để sống một đời sống tự lập.
Cám ơn Chúa, sau khi Ngài đã chữa lành bệnh Lupus Eruthematous cho tôi, tôi bắt đầu đi tìm việc làm. Thật là một nan đề khi hai anh em chúng tôi là sinh viên mới ra trường chưa có kinh nghiệm làm dược sĩ, làm sao chúng tôi tìm được việc làm? Tất cả tờ báo quảng cáo mướn dược sĩ đều cần người có kinh nghiệm ít nhất một năm. Anh tôi và tôi đưa đơn tìm việc trong 3 tháng đầu bị bát đơn và bị chê vì không có kinh nghiệm.
Tôi bắt đầu than khóc với Chúa và cầu xin một phép lạ. Tôi cúi xin Ngài can thiệp dùm cho gia đình chúng tôi vì ba mẹ tôi đến xứ Pháp hầu việc Chúa tình nguyện không có một nguồn tài chánh nào hết. Hôm nay hai anh em tôi học xong mà lại không làm sao xin được việc làm nếu không có sự can thiệp của Cha chúng tôi ở trên trời! Sau khi tôi cầu xin và trao tất cả mọi điều lo lắng mình cho Ngài vì tôi biết rằng tôi đang có một Đức Giê Hô Va Di Rê (Ngài sắm sẵn), lòng tôi rất bình an và chờ đợi một phép lạ từ nơi Đức Giê Hô Va.
Lạ lùng thay, Đức Giê Hô Va ôi, thật Ngài có lắng nghe những lời cầu xin của tôi và Ngài đáp lời tôi một cách diệu kỳ mà mỗi khi nghĩ đến tôi phải nhớ ơn Ngài mãi mãi. Chúa khiến cho vị Tổng thống đương thời vừa ra một điều lệ mới lần đầu mà cũng là lần cuối cùng để giúp cho các sinh viên mới ra trường tìm việc làm dễ dàng và chỉ có hiệu lực trong vòng một năm 1970 mà thôi. Điều lệ như sau: những người chủ hãng xưởng nào mướn sinh viên mới ra trường vào năm 1970 chưa có kinh nghiệm đi làm nơi nào hết thì sẽ được hưởng quyền lợi miễn thuế cuối năm rất nhiều (tôi không nhớ rõ bao nhiêu phần trăm). Ồ được tin nầy hai anh em chúng tôi rất vui mừng khôn xiết vì biết rằng đây là công việc của Chúa nhậm lời cầu xin của chúng tôi. Chúng tôi liền đưa đơn xin việc làm trở lại và hai anh em chúng tôi được ưu tiên vào làm việc ngay và sẽ đi làm vào đầu tháng tới sau khi lo thủ tục giấy tờ xong. Sở làm của hai anh em chúng tôi khác nhau và cũng đều rất xa nhà. Gia đình chúng tôi ở Toulouse, tôi nhận được việc làm ở một nhà thuốc tại Migennes, và anh tôi được làm nơi một nhà thuốc cách chỗ tôi làm việc khoảng 5 cây số, không xa lắm. Chúng tôi đi bằng xe lửa đến nơi thành phố mới sinh sống và cám ơn Chúa có dự bị cho hai anh em chúng tôi quen biết một cô khách là con gái của ông bà cụ sống trong một căn nhà rất lớn, có xây thêm hai phòng biệt riêng studio cho thuê, còn trống nên hai anh em chúng tôi đến đó mướn được 2 phòng riêng rất tốt. Thật Chúa có lo liệu cho chúng tôi mặc dù sống xa nhà nhưng hai anh em được sống gần nhau nên ba mẹ tôi cũng bớt lo cho chúng tôi phần nào.
Một điều lạ lùng nữa mà Đức Giê hô va có biết tôi cần một số tiền để chi phí trong lúc mới đi làm việc nơi sở làm mới và Ngài có ban cho tôi một số tiền bất ngờ như là một phép lạ. Khi vừa mới nhận được việc làm mới tôi không dám xin tiền cha mẹ một số tiền chi phí để đi làm xa nhà vì biết cha mẹ tôi không có tiền dư nhiều nên tôi chỉ cầu xin với Chúa mà thôi. Tôi hy vọng Chúa sẽ cung cấp cho tôi mọi nhu cầu. Thật vậy, tự nhiên sáng hôm đó tôi đi đổ rác cho gia đình, tôi thấy trong thùng rác có một cuốn báo hằng tháng cũ mà nhà hàng xóm tôi vừa vứt vào thùng rác trước tôi. Tôi nhìn thấy tờ báo còn sạch và lượm vào nhà để đọc hầu biết chút ít tin tức vì lúc đó gia đình chúng tôi không có dư tiền dư để mua báo hàng tháng đọc.
Lúc ăn cơm trưa hôm đó, tôi đem tờ báo ra để đọc bài Chúa lại khiến tôi lật ra ngay trang mà Chính phủ Pháp mới ra Điều luật giúp sinh viên mới ra trường nữa! Ồ lạ thay, Ngài có tiếp trợ cho tôi một lần nữa mà tôi nào có hay biết gì đâu? Tôi nhìn thấy lời tựa trên trang báo mà lòng tôi xúc động và hồi hộp! Lời tựa nói rằng: “Năm điều kiện cho sinh viên mới ra trường để nhận được số tiền 5 ngàn quan Pháp do Chính phủ giúp sinh viên có tiền để chi phí và di chuyển đến chỗ làm mới! Wow! Tôi đọc ngay vội vàng để xem có đúng trường hợp của mình không? Sau khi đọc xong 5 điều kiện, tôi có được tất cả đúng hết 5 điều kiện trên! Hallelujah! Tôi vui mừng khôn xiết và cắt tấm báo nói về điều kiện trên vì đây là một số tiền quá lớn đối với tôi (một tháng rưỡi lương dược sĩ lúc đó)
Năm điều kiện như sau:
1- Sinh viên mới ra trường tìm việc mà sau 3 tháng vẫn chưa tìm được việc làm nào hết
2- Việc làm phải là lần đầu tiên của sinh viên ấy
3- Việc làm phải xa nhà hơn 50 cây số
4- Chủ mướn phải ký giao kèo cho nhân viên làm ít nhất một năm
5- Phải là sinh viên còn trẻ tuổi dưới 25 tuổi
Thật Ngài có lo liệu quá chu đáo cho tôi với sở làm mới, tiền chi phí, công việc làm được sống gần ông anh trai nơi thành phố xa lạ, công dân Pháp sớm hơn một năm, giấy được phép đi làm hợp lệ (Carte de travail) tất cả và tất cả! Hallelujah! Chúa chúng ta thật tuyệt vời! Ngài là Đấng tạo hóa và Ngài vẫn còn làm phép lạ trên đời sống chúng tôi. Ngài là Đấng biết rõ mọi nhu cầu trong đời sống tôi như lời hứa của Ngài trong hai đoạn Kinh Thánh dưới đây:
Phi Lip 4:19: “Đức Chúa Trời tôi sẽ làm cho đầy đủ mọi sự cần dùng của anh em y theo sự giàu có của Ngài ở nơi vinh hiển trong Đức Chúa Jêsus Christ.”
Mathiơ 6:31-32: “Ấy vậy, các ngươi chớ lo lắng mà nói rằng: Chúng ta sẽ ăn gì? uống gì? mặc gì? Vì mọi điều đó, các dân ngoại vẫn thường tìm, và Cha các ngươi ở trên trời vốn biết các ngươi cần dùng những điều đó rồi.”
CHƯƠNG 10
SỰ LẠ LÙNG CỦA CHÚA LÀM TRONG ĐỜI SỐNG CỦA TÔI ĐEM LẠI BÔNG TRÁI ĐẦU MÙA CHO NGÀI:
Sau khi tôi đi làm với kinh nghiệm được 1 năm ở nhà thuốc tây tại Migennes, ông chủ tiệm đã không ký tiếp hợp đồng cho tôi nữa vì ông nầy thuê tôi làm việc với mục đích được trừ thuế mà thôi. Nhưng việc nầy đã nằm trong ý chỉ thánh của Chúa. Với kinh nghiệm một năm làm việc, tôi rất dễ để tìm được việc làm khác. Tôi tìm được một việc làm mới rất nhanh, mà không phải mất nhiều thời gian. Chúa đã khiến tôi được vào làm chỗ làm mới này để gieo hạt giống Tin Lành tại nơi đây và kết quả là hiện nay đang có một nhà thờ Tin Lành của Chúa và có một mục sư Việt Nam đang hầu việc Chúa tại đó.
Một năm trôi qua rất nhanh, tôi đã đi làm dược sĩ Pháp và có kinh nghiệm tại thành phố quá nhỏ nầy ở Migennes, Pháp Quốc. Nơi đây chỉ có một nhà thuốc duy nhất mà thôi nên tôi phải trực đêm tại nhà thuốc mỗi một ngày cuối tuần (4 ngày/tháng), tôi ngủ trên lầu của pharmacy và thường bị đánh thức nửa đêm nên tôi rất buồn vì không được ngủ ngon giấc. Tôi có cầu xin Chúa cho tôi được một chỗ làm mới tốt hơn sau khi hết hạn ký kết hợp đồng làm việc một năm. Thật Đức Giê Hô Va có nghe lời cầu xin của tôi và khiến cho ông chủ nói với tôi sau khi tôi làm được 11 tháng rằng ông sẽ không ký tiếp hợp đồng với tôi nữa. Cám tạ ơn Chúa tôi liền đưa đơn xin sở làm mới tại một thành phố khác tại tỉnh Troyes và tôi phải trải qua một cuộc phỏng vấn gồm 12 người. Vì đây là một pharmacy HMO như KAISER PERMANENTE của Mỹ vậy nên họ tuyển người rất kỹ và phải được tất cả những người trong ban phỏng vấn chấp thuận mới được thuê vào làm việc. Cám ơn Chúa tôi được họ chấp nhận thuê và bắt đầu làm việc vào đầu tháng tới. Tôi không phải mất nhiều thì giờ tìm việc làm như trước nữa. Thật cám tạ ơn Chúa vô cùng bởi ân điển diệu kỳ của Ngài.
Ngày dọn nhà đến, tôi thu xếp dọn đến tỉnh Troyes và thuê phòng trọ gần chỗ làm mới để ở đỡ trong những ngày đầu tiên đi làm việc. Vì không có xe nên tôi phải đi bộ đi làm. Công việc mới rất tốt, nhưng phòng trọ không được an ninh cho lắm vào những lúc ban đêm. Tôi thường bị đánh thức bởi những tiếng gót giầy lộp cộp ngoài hành lang, không giờ nào được ngủ yên giấc. Vì tôi là con gái mà phải thuê phòng ở một mình nên nhiều bọn con trai gian manh hay dòm ngó nên tôi thấy không ổn. Do đó, tôi cúi đầu cầu xin Chúa mở đường cho tôi một nơi ở an toàn hơn. Cám ơn Chúa Ngài có nghe lời cầu xin của tôi. Hôm sau có một bà người Việt Nam bị bệnh đến mua thuốc trong tiệm, tôi vui mừng quá đổi! Tôi hỏi bà: “Ồ nơi đây có nhiều người Việt Nam sao?” Bà ấy trả lời tôi bà là một người thuê một phòng trong khu chung cư gồm 400 phòng trọ mà chính phủ Pháp đã trả tiền thuê phòng cho những người con lai Pháp bên Việt Nam vừa mới sang để ở đỡ trong lúc họ dạy tiếng Pháp để chuẩn bị cho họ khi đi ra ngoài tìm việc làm. Bà nói nếu cô muốn vào thuê và nếu còn phòng trống họ cũng cho thuê nữa. Cám ơn Chúa tôi nghe có người Việt nam là tôi vui mừng quá đổi vì tôi đã sống tại Migennes một năm vừa qua không một bóng dáng người Việt Nam nào sinh sống tại đó, nay tôi thấy người Việt Nam, lòng tôi vui mừng vì có được cơ hội giúp đỡ và làm chứng về Chúa cho họ để tôi có thể sớm trả xong lời hứa nguyện của mình đối với Chúa.
Tôi liền xin số điện thoại người chủ chung cư tên “Foyer Sonacotra” tại Troyes, Pháp và gọi hỏi về việc này và họ đồng ý cho tôi dọn vào ngay. Cám ơn Chúa tôi dọn vào đây thấy an toàn hơn ở phòng khách sạn nhiều mặc dù những người sống trong đây toàn là đủ thành phần con lai Pháp tại Việt Nam mới được chính phủ Pháp đem về xứ nhưng trong chung cư họ cũng có mướn nhân viên an ninh chăm sóc nên tôi thấy cũng được an lòng. Chung cư nầy cũng gần nơi sở làm của tôi nên tôi cũng đi bộ được đến sở làm. Chung cư nầy giống như phòng trọ và chỉ có một bếp công cộng để nấu ăn. Muốn nấu ăn thì phải vào bếp công cộng cho riêng từng khu trong chung cư nên mỗi khi tôi xuống bếp nấu nướng là rất khuya khi mọi người ăn xong tôi mới đi ra nấu ăn để không làm phiền mọi người. Không ai quấy rầy tôi nhưng mọi mắt nhìn xem mọi hành động của tôi. Có người xầm xì nói tôi làm gì làm được dược sĩ? Tôi chỉ vào xin giúp việc trong nhà thuốc tây mà xí gạt mọi người cho vui thôi vì mặt tôi còn quá trẻ. Tôi chỉ cười mà không cải lại hay đưa bằng cấp cho ai trong chung cư xem hết. Tôi có hỏi mấy anh chị em nào có cần thông dịch thư từ hay giấy tờ từ Việt ngữ sang Pháp ngữ cứ đưa tôi giúp thông dịch dùm cho và không tính tiền vào thứ bảy và Chúa nhật hàng tuần khi tôi được nghỉ làm. Và như thế tôi bắt đầu giúp những người trong chung cư để dịch thư từ giúp họ. Trong vòng một tháng đầu tôi kết bạn được nhiều người Việt Nam ở nơi nầy. Tôi không ngờ có một người đang theo dõi tôi từng chi tiết về những gì tôi làm trong khoảng 3 tháng đầu tiên tôi dọn vào đây. Đó là một cô gái tên Thảo mà là người đầu tiên, là bông trái đầu mùa của tôi đấy.
Sau khi tôi dọn vào nơi chung cư “Foyer Sonacotra” nầy được khoảng 3 tháng thì bỗng một hôm trước khi tôi vừa bước vào phòng có một cô tên Thảo đến chận tôi nơi cửa và hỏi tôi rằng: “Chị ơi cho em hỏi một câu hỏi được không ạ?” Tôi trả lời: “Em muốn gì cứ hỏi đi.” Cô nhanh nhẹn nói tiếp: “Em muốn biết bí quyết nào mà chị có sự bình an, vui vẻ, không lo lắng trong tâm hồn như thế vậy? Em đã nhìn và theo dõi chị khoảng 3 tháng nay từ cách sống, cách đi đứng, hành động mỗi ngày mà thấy chị sống không giống người nào mà em gặp hết. Chị là người đầu tiên mà em gặp rất lạ nên em mới định học hỏi bí quyết của chị đây.” Cám ơn Chúa đây là một cánh cửa cơ hội vừa được mở ra để cho tôi có thể làm chứng về Chúa cho cô. Tôi vui mừng trả lời ngay: “Đó là Chúa sống trong tôi chứ tôi đâu có bí quyết gì đâu!” Cô liền xin tôi ngay: “Chị có thể cho em xin Chúa của chị được không vậy?” Tôi nói: “Được chứ!” Tôi vội vã mời cô vào phòng tôi ngay để tôi giúp cô có được Chúa trong lòng như tôi vậy ngay buổi hôm đó. Tôi liền cắt nghĩa cho cô biết đến Chúa Giê-xu là con Đức Chúa trời, là Đấng tạo hóa chết thay cho tất cả loài người trong đó có cô Thảo nữa. Nếu Thảo bằng lòng chấp nhận Chúa Giê-xu chết thay cho tội lỗi của Thảo thì Chúa Cha sẽ tha thứ mọi tội lỗi Thảo ngay. Cha có hứa trong Êsai 1:18b: “Dù tội các ngươi đỏ như hồng điều cũng sẽ trở nên trắng như tuyết, dầu đỏ như son cũng sẽ trở nên trắng như lông chiên.” Thảo nghe rất chăm chỉ và hiểu biết hết vì Thảo đã từng học trường đạo công giáo rồi. Thảo hỏi thêm: “Làm sao để em có được Chúa trong lòng như chị được?” Tôi nói: “Nếu Thảo sẵn lòng thì hai đứa quì gối xuống cầu nguyện nhé!” Thảo bằng lòng quì gối xuống cầu nguyện ngay với tôi.
Trong lúc hai chúng tôi đang quì gối cầu nguyện, tôi dạy Thảo lập lại bài cầu nguyện ăn năn xưng tội với Chúa xong thì tôi bắt đầu cầu nguyện riêng thêm cho Thảo và xin Chúa cho một phép lạ xảy ra cho Thảo biết rằng có Chúa hiện diện tại nơi đây. Thình lình tôi nghe một tiếng “đùng” tôi mở mắt ra nhìn và thấy cô Thảo đang nằm duỗi chân tay ra như người chết cách tôi khoảng 2 thước. Tôi hốt hoảng ôm Thảo và khóc ròng, miệng kêu Chúa ôi! Chúa ôi! Đừng cho Thảo chết! Tôi phải làm sao đây? Vì đây là lần đầu tiên tôi thấy một người té ngã mà phóng ra rất xa trong lúc tôi cầu nguyện. Lúc đó tôi tưởng rằng Thảo bị bệnh phong và ngã lăn ra chết trong lúc tôi đang cầu nguyện. Cám ơn Chúa cho Thảo mở mắt ra ngay và mỉm cười với tôi. Cô bắt đầu nói: “Chúa ở với em rồi chị ơi! Chúa của chị vào lòng em được rồi! Lòng em rất nhẹ nhàng! Em đang có được sự vui vẻ, bình an trong lòng như chị được rồi!” Tôi cám ơn Chúa vì lời cầu xin của tôi Chúa có nhậm lời và ngự vào lòng cô Thảo hôm đó! Hallelujah! Chúa thật tuyệt vời!

Hình cô Ân Huệ Đoàn đang làm dược sỉ tại Troyes, Pháp năm 1978
CHƯƠNG 11:
NHÓM NHÀ THỜ TƯ GIA ĐẦU TIÊN CỦA TÔI:
Cám ơn Chúa ngày mà cô Thảo đến tìm tôi và xin tôi cầu nguyện tiếp nhận Chúa là tối thứ sáu. Sau khi cô Thảo tỉnh dậy và từ giã tôi về phòng riêng mình trong cùng chung cư với tôi vì trời đã khuya rồi. Sáng hôm sau là ngày thứ bảy tôi được nghỉ làm việc, cô đến gõ cửa phòng tôi rất sớm và cô nói với tôi rằng: “Em xin chị giúp cho nhiều người bạn của em sống trong chung cư nầy cũng được có được Chúa trong lòng như em vậy nhé chị!”. Tôi rất vui mừng và chấp nhận ngay. Cô Thảo liền dẫn tôi đến phòng của những người bạn cô sống cùng chung cư và tôi đã có dịp làm chứng về Chúa cho họ và chính cô Thảo là người nói về quyền năng của Chúa tái tạo cô trở nên một người mới sau khi cô cầu nguyện và tin nhận Chúa vào lòng tối hôm qua. Lúc đó tôi mới bắt đầu biết được những chuyện riêng tư trong đời sống của cô Thảo trước và sau khi cô tin Chúa. Lúc đó cô kể rằng từ lúc còn nhỏ, mẹ cô có dắt cô vào chùa và được thầy trong chùa đặt tên cho cô với tờ tử vi. Khi lớn lên cô có chơi với tà linh, ngồi cầu cơ để đoán chuyện tương lai và những lần như vậy cô thấy sự tuyên đoán rất đúng nên cô cứ lệ thuộc vào những việc cầu cơ để biết trước về định mệnh của mình. Cô nói thêm: “Kể từ khi còn nhỏ, có những gì rất ghê rợn cứ theo phá cô hoài như là mỗi đêm lúc cô ngủ thì cửa phòng cứ tự nhiên đóng lại, rồi lại mở ra, đèn điện thì tự nhiên tắt rồi cháy mà trong nhà thì chỉ có mình cô mà thôi. Nếu cô yếu bóng vía có lẽ cô sẽ khùng điên mất, nhưng cô rất bình tĩnh dần dần rồi cũng quen. Cô không dám tiết lộ cho ai nghe hết vì sợ nhiều người không biết chuyện nói cô là người khùng điên nên cô thường giữ kín chuyện nầy. Cô tưởng rằng khi sang Pháp chuyện nầy sẽ tan biến nhưng chúng nó vẫn theo cô hoài cho đến khi tôi cầu nguyện Chúa hôm qua, cô về nhà ngủ ngon lành cho đến sáng mà cô không còn thấy những hiện tượng đó nữa. Lòng cô cảm thấy nhẹ nhàng như cô vừa trút đi một cái núi lớn nặng trên vai. Cô có sự bình an, vui vẻ, không phiền muộn lo âu như lúc trước nữa. Chính vì vậy cô muốn nói cho tất cả mọi người phải biết điều nầy và đến với Chúa để nhận lãnh một sự biến đổi lạ lùng trong đời sống, một điều mà cô đã đi tìm từ bấy lâu nay. Nhiều lần cô còn nghe tiếng nói trong đầu xúi giục cô nhảy lầu tự tử nữa nhưng tạ ơn Chúa vẫn gìn giữ cô cho đến ngày hôm nay để cô được trở nên con của cái của Ngài. Cô nói: “chị Huệ cầu nguyện xin Chúa ngự vào lòng mình thì có Chúa ngự ngay và thay đổi liền từ con người xấu xa được trở nên con người tốt, thánh thiện hơn.” Cám ơn Chúa tôi đã dắt đưa được tất cả 4 cô bạn gái của cô Thảo bằng lòng trở lại tin nhận Chúa Giê-xu làm cứu Chúa của đời mình hôm đó và tôi thấy họ được Chúa thay đổi lòng họ và có sự vui vẻ và bình an hơn lúc trước.
Chúng tôi tất cả được 6 người mỗi đêm hiệp chung lại hát thánh ca, đọc Kinh Thánh, và cầu nguyện trong phòng tôi rất vui vẻ. Căn phòng tôi thuê là nơi thờ phượng Chúa mỗi đêm nên có nhiều người khác theo dõi và biết về Chúa Giê-xu mặc dầu họ chưa chính thức chấp nhận Chúa vào lòng nhưng họ có rất nhiều thiện cảm với đạo Chúa. Sau khi cô Thảo đọc Kinh Thánh và biết được phải làm phép báp tem để làm chứng về đức tin của mình trong Chúa, cô muốn được làm phép báp tem trong nước ngay. Tôi dắt cô đến nói chuyện với một Mục sư Pháp tại Troyes gần nơi tôi ở và Mục Sư nầy chấp nhận làm phép báp tem cho Thảo vài tuần sau đó. Cảm tạ ơn Chúa vì ân điển của Ngài quá sâu rộng nên Ngài sai tôi đến nơi tỉnh thành Troyes nầy để xới đất và gieo những hột giống đầu tiên tại nơi đất Pháp cho những người Việt Nam sinh sống tại đây.
Nơi nào có Chúa làm việc thì có ma quỉ đến phá ngay liền sau đó. Một trong những cô bạn của Thảo mà tôi mới vừa dắt tin Chúa tên là cô A. có một dĩ vãng đồng tính mà tôi không hề hay biết nên ma quỉ xúi giục cô đến tấn công tôi trong một thời gian ngắn sau khi cô tin Chúa. Vì tôi mới ra đời, chưa kinh nghiệm nên chưa biết đề phòng những nguy hiểm có thể xảy ra cho mình nhưng cám ơn Chúa Ngài có che chở trong mọi sự khó khăn vì ma quỉ phải sợ đến danh Chúa Giê-xu. Cô A. vừa mới tin Chúa nên bị tà linh dụ dỗ đến tấn công tôi mong kéo được tôi đi theo chúng nó. Một hôm, cô A. gõ cửa phòng tôi vào lúc ban đêm, tôi không đề phòng nên mở cửa cho cô vào và cô liền đè tôi vào vách tường hôn miệng tôi và nói cô yêu tôi. Tôi liền xô cô ra ngay và tát một tay thật mạnh vào mặt cô, miệng tôi thì la lên: “Quỉ Satan hãy lui ra khỏi ta! Ta thuộc về Chúa Giê-xu!” Cô nầy thức tỉnh liền ngay sau khi đó. Cô liền xưng tội ra và nói cho tôi biết cô là con người quá xấu xa trên trần gian vì cô không biết tại sao cô bị nhiều cô gái đồng tính cứ theo cô mãi và phạm tội đồng tính với họ. Nhưng cô không yêu ai được nhưng từ ngày cô gặp tôi cô cứ mơ tưởng về tôi ngày và đêm và cô yêu tôi. Tôi khuyên cô hãy ăn năn mọi tội lỗi đồng tính và trở nên một người con gái bình thường trở lại hầu có gia đình chồng con như mọi người vì Chúa có nói trong Kinh Thánh trong I Côrinhtô 6:9-10: “Anh em há chẳng biết những kẻ không công bình chẳng bao giờ hưởng được nước Đức Chúa Trời sao? Chớ tự dối mình: phàm những kẻ tà dâm, kẻ thờ hình tượng, kẻ ngoại tình, kẻ làm giáng yểu điệu, kẻ đắm nam sắc, kẻ trộm cướp, kẻ hà tiện, kẻ say sưa, kẻ chửi rủa, kẻ chắt bóp, đều chẳng hưởng được nước Đức Chúa Trời đâu.” Cô A. dường như rất mắc cỡ với những chuyện vừa xảy ra và nói với tôi hãy gọi cô bằng một tên côn trùng đi vì cô không phải là con người nên mới có những thái độ kỳ quặc như thế. Tôi nói: “Nếu cô ăn năn và không làm những chuyện như thế nữa, Chúa sẽ thay đổi lòng cô trở nên một cô gái trắng trong trở lại và Ngài sẽ hoàn lại cho cô những gì cô đã mất. Riêng về phần tôi, không sao, tôi sẽ tha thứ cho cô và xem như không có chuyện gì xảy ra hết.” Cô xin lỗi tôi và ra về với tấm lòng ăn năn thống hối như một cô gái bình thường trở lại. Cám tạ ơn Chúa tà linh đồng tính đã ra khỏi cô A. lúc đó vì tôi có đuổi tà linh đồng tính ra khỏi cô rồi mà tôi không hề hay biết.
Rồi những ngày kế tiếp chúng tôi cũng tiếp tục học kinh thánh, hát thánh ca, nhóm lại như thường lệ như không có chuyện gì xảy ra hết. Lúc đó ba tôi có làm đơn xin chính phủ Mỹ cho chúng tôi sang Mỹ đoàn tụ với gia đình vì chúng tôi còn độc thân. Gia đình ba mẹ tôi và hai đứa em út đã sang được Mỹ một năm trước đó và ba mẹ tôi làm đơn xin cho tất cả chúng tôi sang hết bên Mỹ nên tôi bằng lòng ký giấy tờ cho ba tôi bảo lãnh đi Mỹ gần xong. Tôi chưa nói cho ai biết về ý định của tôi hết nên các bạn tôi không biết tương lai tôi ra thế nào trong chung cư.
Thình lình tình hình trong chung cư đang yên ổn bỗng sóng gió nổi lên đùng đùng! Tôi nào có hay biết gì đâu? Bỗng nhiên cô bạn gái cũ của cô A. ghen với tôi và la lên rằng tại vì cô A. có người yêu mới là tôi nên bỏ không làm tình với cô ta nữa. Cô A. cố gắng cắt nghĩa là cô Huệ là bà Mục sư của cô và dắt cô đến với Chúa nên cô không còn bệnh đồng tính nữa. Cô A. nói gì cô bạn gái cũ cũng không tin. Sóng gió nổi lên làm cho mọi người trong chung cư nghĩ sai về tôi và tôi không tự bào chữa cho mình được vì cô A là tín đồ thường tới lui với tôi để học kinh thánh và cầu nguyện thường xuyên. Cám ơn Chúa giấy tờ đi Mỹ của tôi đến đúng lúc kịp thời và tôi nói với tất cả mọi người rằng tôi sẽ từ giã nước Pháp để sang Mỹ ở luôn. Ai nấy trong chung cư giật mình và biết rằng lòng tôi không có gì với cô A. hết và những gì cô A. nói là sự thật. Chúa đã làm sáng tỏ mọi sự và Ngài có bênh vực tôi. Tất cả những người bạn mà tôi dắt tin nhận Chúa thì tôi liền giới thiệu và giao cho ông Mục sư người Pháp chăm sóc và có cô Thảo chăm nom nên tôi cũng an lòng ra đi.
Sau vài tuần đến Mỹ, chúng tôi đi xuống Miami, Florida sống đoàn tụ với ba mẹ anh em tại đó, lòng tôi cũng hướng về những con cái Chúa mà tôi vừa giúp họ tin Chúa. Họ cũng có thư từ qua lại cho tôi biết tin tức thường xuyên. Cô A. báo tin cho tôi biết đức tin trong Chúa của cô vẫn tốt và cô khước từ đời sống đồng tính từ lúc cô tin Chúa đến nay. Cô bạn cũ thấy tôi không còn sống gần cô nữa nên dụ dỗ cô A. trở lại con đường cũ bằng cách hăm dọa đủ điều và nói nếu cô A. không chịu trở lại chung sống như xưa thì cô ấy sẽ tự tử. Cô A. có đi mua một quyển Kinh Thánh tặng cho cô ấy và dặn dò hãy đọc quyển Kinh Thánh để được Chúa thay đổi ra khỏi đời sống tội lỗi để trở nên như người bình thường trở lại. Nhưng cô bồ cũ không thể nào làm cô A. siêu lòng được nên cuối cùng cô bồ cũ bị tà linh xúi giục và uống thuốc độc tự tử mà trong tay cầm quyển Kinh Thánh. Thật khi tôi nghe cô A. đứng vững được lòng tôi rất vui mừng không gì bằng vì Chúa có ở cùng cô và đức tin cô rất mạnh mẽ chiến thắng được mọi tội lỗi. Chúa có đền bù cho cô A. nên chẳng bao lâu cô gặp được một người bạn trai tin Chúa rất tốt, cưới cô làm vợ và cô có gửi sang Mỹ một tấm hình đám cưới của cô để tặng cho tôi. Nhìn hai tấm hình lúc trước khi chưa tin Chúa, cô ăn mặc giống một chàng trai trẻ, sau khi tin Chúa cô ra vẻ một thiếu nữ thùy mị, đoan trang, xinh đẹp vì là con lai Pháp nên có người cưới hỏi đàng hoàng.
Ngồi nhớ lại câu chuyện nầy lòng tôi rất vui mừng vì biết chắc tôi tin một cứu Chúa là Đấng sống có quyền tái tạo một con người mà trên thế gian nầy chưa người nào có thể làm được. Hallelujah! Chúa chúng ta thật tuyệt vời! Không có gì mà Ngài làm không được? Như trong Luca 1:37: “Bởi vì không việc chi Đức Chúa Trời chẳng làm được.” Còn nói về hội thánh tại đó, vì có thêm nhiều tín hữu người Việt Nam tin nhận Chúa và thêm vào hội thánh nên hiện nay đã có một Mục sư Việt Nam được bổ nhiệm đến đó và lập chính thức nhà thờ Tin Lành Việt Nam tại tỉnh Troyes, Pháp.
Cám tạ Chúa việc làm của tôi tại tỉnh Troyes không luống công nhưng kết quả rất tốt đẹp đem vinh hiển về nhà Cha. Amen!

Những tín hữu trong Hội Thánh tư gia của tôi năm 1978 (Cô Thảo vừa được làm lể báp tem xong)
CHƯƠNG 12:
NHỮNG NĂM ĐẦU TIÊN TRÊN ĐẤT MỸ: CHÚA CHO TÔI LẤY LẠI ĐƯỢC VĂN BẰNG DƯỢC SĨ MỸ KHÔNG TỐN TIỀN.
Trước khi trả lời cho ba mẹ tôi chấp nhận để đi Mỹ, tôi phải suy nghĩ kỹ càng vì sang Mỹ kể như làm lại cuộc đời học vấn trở lại từ đầu. Tôi thấy không ngần ngại vì ba tôi nói bên nầy cuộc sống dễ dàng hơn Pháp nhiều và khí hậu rất tốt, không có tuyết như ở Pháp. Khi tôi nghĩ đến hằng năm tôi phải chịu đựng cảnh tuyết rơi trong lúc mùa đông là tôi phải thấy chán ngán nên tôi không ngần ngại bỏ xứ Pháp ra đi tìm miền nắng ấm để sinh sống. Cảm tạ Chúa cho ba anh em chúng tôi đi đến Mỹ bình an vào tháng 5 năm 1979 tại Miami, Florida và đến ở nhà ba mẹ tôi mới mua cũng khá rộng rãi. Tôi không biết chút anh ngữ gì hết nên chưa biết phải bắt đầu đi học từ đâu tại Miami. Bằng dược sĩ Pháp của tôi hiện giờ lại không có hiệu lực tại Mỹ nên tôi phải học trở lại từ đầu. Vả lại, trong lúc tôi còn đi làm việc dược sĩ tại Pháp ba mẹ tôi đang sống ở Mỹ có gặp một chàng thanh niên trong Chúa đang còn độc thân đang sinh sống tại El Paso, Texas tên Minh cũng mới vừa học xong và có bằng kỹ sư điện tử và vừa mới bắt đầu có việc làm mới nên ông bà muốn tôi giao thiệp nếu phải ý Chúa sắp đặt cho tôi có gia đình trong Chúa thì tốt cho cha mẹ đỡ phần nào lo lắng vì gia đình tôi rất đông anh em. Chúng tôi có trao đổi thư từ qua lại và thấy mọi sự được tốt đẹp nên khi sang được Mỹ 3 tháng sau vào tháng 8 năm 1979 chúng tôi có làm đám cưới tại Miami, Florida và tôi từ giã cha mẹ tôi đi về nhà chồng tại El Paso, Texas.
Chúa có sắp đặt một trường đại học cho tôi tại El Paso, Texas. Căn hộ nơi chúng tôi sống sát trường đại học và tôi thường đi bộ khoảng 5 phút là tới trường nên sự học vấn của tôi rất thuận tiện. Tôi đến đó vừa đúng lúc để ghi danh học vào khóa tựu trường tháng 9 năm 1979, không mất thì giờ chờ đợi nào hết. Tôi luôn có mặt ở trường đại học UTEP để dạy kèm môn Hóa học cho sinh viên của trường kiếm tiền thêm ngoài giờ học để có tiền chi tiêu trong lúc đi học đại học trở lại. Cám ơn Chúa chỉ trong vòng 6 tháng đầu là tôi nói được thông thạo anh văn nên tôi định học lại cho học xong bằng hóa học thì sẽ xin ghi danh vào học trường đại học y khoa tại Texas vì bên nầy tiền học phí trường Y khoa không cao. Tôi đưa bằng dược sĩ Pháp vào trường UTEP tại El Paso, Texas nên được miễn học được 2 năm đầu học tổng quát. Vì mất một năm đầu học anh văn nên chỉ trong vòng 3 năm sau là tôi học xong bằng hóa học rất dễ dàng và anh văn cũng nói được khá lưu loát. Đại học Mỹ rất dễ dàng so với đại học Pháp gấp trăm lần. Mỗi năm học chia thành 4 học kỳ và sau khi học 3 tháng thì lại thi, nếu thi rớt môn nào học lại môn đó. Những đề thi thì có nhiều câu hỏi, mỗi câu hỏi có 4 câu sai, một câu đúng. Quẹt trúng thì đậu, quẹt sai thì chỉ mất chỉ có câu đó thôi. Những câu không biết thì đoán trước, dẹp bỏ câu nào sai ra trước hết, những câu còn lại thì đoán quẹt cũng có khi đúng được chứ không phải như bên Pháp khi đi thi có nhiều người phải nộp giấy trắng vì phải viết bài văn trong lúc thi cuối năm.
Thấm thoát sau 2 năm học xong những môn cần thiết để thi MCAT hầu đưa đơn vào các trường y khoa vào năm 1981, mặc dầu số điểm phần đọc quá thấp nhưng tôi cũng được phỏng vấn tại 3 trường đại học Y Khoa bên Texas: Trường Houston, trường tại Galveston, và trường tại San Antonio, Texas vào năm 1981. Sau cuộc phỏng vấn thì trường họ nói tôi nên chờ năm sau thi lại MCAT để hiểu tốt hơn phần anh văn thì họ sẽ chấp nhận cho tôi vào trường đại học Y Khoa. Vì họ sợ tôi vào học không nổi vì phần đọc anh ngữ chưa đủ trình độ. Tôi cũng nghĩ như thế và chuẩn bị học lại bài để đi ra thi MCAT một lần nữa.
Trong lúc tôi đang chuẩn bị học lại để thi MCAT lần thứ nhì (Thi tuyển vào trường y khoa), thì đột nhiên Chúa khiến chồng tôi bị đuổi việc ngay lúc đó, nhưng Ngài cũng khiến anh nhận được một việc làm mới một tuần sau đó tại San Diego, California. Chúng tôi bàn tính chuyện dọn nhà đi San Diego không tốn tiền vì hãng sẽ đài thọ tất cả việc dọn nhà của chúng tôi. Cám ơn Chúa là lúc đó tôi cũng vừa học xong và lấy được bằng đại học Hóa học vào tháng 12 năm 1982 với một trình độ anh văn đại học vững chảy. Tôi rất buồn vì hy vọng vào trường Y Khoa của tôi tan theo mây khói vì sang California thì tiền học phí trường Y Khoa rất cao nên không thể nào đóng tiền học nổi. Nhưng tôi rất lấy làm lạ vì có nghe tiếng nói nhỏ nhẹ ủi an tôi rất rõ ràng trong đầu tôi nhiều lần là “một ngày nào con sẽ làm bác sĩ mà không cần học.” Sở dĩ tôi muốn học y khoa là vì tôi thấy nhiều người bị bệnh nên tôi muốn giúp họ. Tôi suy nghĩ trước hết là tôi sẽ giúp cho họ được hết bệnh, sau đó là tôi sẽ làm chứng cho họ tin Chúa dễ dàng hơn là những ngành nghề khác, vì người bệnh rất tin tưởng nơi bác sĩ.
Nhưng lạ lùng thay, Chúa lại có một chương trình khác cho tôi ngoài sức tưởng tượng của tôi. Khi chúng tôi dọn về San Diego vào tháng 2 năm 1982 là đúng vào thời điểm chính phủ Mỹ vừa mới tổ chức và đài thọ hết tất cả tiền học phí để mở một lớp học duy nhất tại San Diego dành riêng cho những người dược sĩ Việt Nam di cư đến Hoa Kỳ tỵ nạn từ năm 1975 đến giờ. Giáo viên là những giáo sư danh tiếng dạy trường dược tại San Francisco bay đến San Diego mỗi cuối tuần để dạy học bắt đầu vào tối thứ sáu đến sáng Chúa nhật. Họ sẽ huấn luyện trong vòng một năm rưỡi những người dược sĩ Việt Nam tị nạn trong toàn xứ Mỹ mà không tốn tiền học phí và sách vở. Đây chỉ là một lần duy nhất mà thôi hầu giúp họ có thể hành nghề dược sĩ trở lại trên đất Mỹ. Sau đây là chi tiết của câu chuyện ly kỳ nầy!
Khoảng một tuần sau khi chúng tôi dọn về thành phố San Diego, ngày nọ tôi đi chợ vào khu phố Việt và thấy một nhà thuốc tây Việt Nam tại khu phố Việt Nam nên định ghé vào hỏi thăm công việc làm ăn tại San Diego ra thế nào? Bà chủ tiệm thuốc tây nghe nói tôi là dược sĩ Pháp mới sang nên bà cho tôi biết tin tức là bà đã ghi danh xong và sắp vào học khóa huấn luyện cho tất cả dược sĩ Việt Nam được học trở lại và hành nghề dược sĩ tại Mỹ mà không tốn tiền. Wow! Tôi nghe điều nầy là tôi biết Chúa đã có chương trình nầy cho tôi rồi để tôi có thể học lại lấy bằng dược sĩ Mỹ một cách dễ dàng mau lẹ mà lại không tốn tiền học phí nữa. Tôi liền xin ngay bà số điện thoại để liên lạc với văn phòng ghi danh. Ngày hôm sau tôi đến liền và bà nhân viên nói chỉ còn vài ngày nữa là xong việc ghi danh và sẽ khóa sổ, mặc dù tôi đến kịp thời nhưng khi họ nhìn số an sinh xã hội tôi họ khước từ ngay vì họ nói tôi không phải là người tị nạn. Tôi là người di dân nên không được hưởng chế độ nầy vì chương trình nầy chỉ dành riêng cho người Việt Nam tị nạn mà thôi. Cám ơn Chúa cho tôi suy nghĩ lẹ làng và nói thêm: “Thưa bà tôi là người sanh tại Miên và nói được tiếng Việt Nam, chương trình nầy không có người dược sĩ người Cao Miên nào hết, nếu có thể được xin bà vui lòng giúp tôi vào được để tôi học lại hầu giúp những người Miên tại xứ Mỹ. Xin bà cứ lấy tên họ tôi để đó và nếu trước khi bà khóa sổ nếu còn chỗ trống thì xin bà cho tôi ghi danh vào học khóa huấn luyện nầy.” Bà bằng lòng để tên tôi vào sổ chờ đợi và bà hứa nếu còn chỗ trống thì bà cho tôi ghi danh. Bà nói chính phủ cho 100 người dược sĩ, nếu vài ngày nữa trước khi khóa sổ nếu còn dư ghế thì bà sẽ cho tôi ghi danh. Cám tạ ơn Chúa tôi rất vui mừng vì tên tôi được bà cho chờ đợi chứ không bị bát đơn.
Khi về nhà tôi bắt đầu cầu xin Chúa và tôi thấy rõ ràng là chương trình nầy là Chúa đã cho phép mở ra để giúp tôi được học hầu lấy lại được bằng dược sĩ Mỹ mau lẹ mà không tốn tiền. Lòng tôi rất bình an và chờ đợi kết quả vì tôi tin rằng sẽ còn một chỗ trống cho tôi và tôi có thể vào học được nay mai. Cám ơn Chúa chỉ trong vài ngày sau là tôi nghe chuông điện thoại reo lên và bà ghi danh nói với tôi là chỉ có 77 người Việt Nam ghi danh vào học và tôi là người số 77 và xong bà khóa sổ hôm nay. Hallelujah! Tôi vui mừng quá đổi vì tôi được chính thức vào học khóa huấn luyện dược sĩ người Việt Nam đầu tiên và cũng là sau cùng của 77 người dược sĩ trong toàn xứ Mỹ để học lại lấy bằng dược sĩ Mỹ vào năm 1983.
Khi tôi bắt đầu vào học chương trình nầy mới biết có nhiều người dược sĩ đã tốt nghiệp tại Việt Nam đang sinh sống tại khắp nước Mỹ thay phiên nhau lái xe đi cùng với nhau từ rất xa mỗi cuối tuần để đi đến San Diego học khóa huấn luyện nầy. Còn tôi thì chỉ cần lái xe 15 phút là đến lớp học ngay. Tôi thấy là tôi là một người có phước vô cùng. Tôi cũng nhận được rất nhiều sách vỡ về dược rất mắc tiền để học không phải trả tiền. Sự học vấn là ôn lại tất cả chương trình học dược tại Mỹ cũng quá dễ đối với tôi vì tôi mới vừa học xong đại học Hóa Học tại Mỹ. Nếu tôi chưa học xong đại học Mỹ thì tôi không thể nào theo kịp chương trình nầy vì giáo sư dạy rất lẹ như cho sinh viên đại học người Mỹ vậy.
Một điều lạ lùng hơn nữa là tất cã những người dược sĩ Việt nam sau khi học xong họ phải trải qua một cuộc thi bằng tương đương dược sĩ lại và phải thi đậu mới được làm thực tập để được thi lấy giấy phép hành nghề tại Mỹ. Riêng về phần tôi Chúa có đãi tôi một cách rất đặt biệt nữa là tôi không cần phải thi bằng tương đương nhưng chỉ thi phần giấy phép hành nghề dược sĩ trở lại mà thôi và phải làm 1500 giờ thực tập. Sở dĩ tôi được Chúa đãi như thế là vì có một người dược sĩ học chung nói riêng với tôi là tôi nên viết một lá thư xin Tổng Hội Dược sĩ tại California (California State Board of Pharmacy) báo tin cho họ biết là tôi đã học xong tại Pháp và có bằng đại học Hóa Học tại Mỹ nên họ sẽ cứu xét riêng cho khỏi đi thi bằng tương đương. Tôi nghe theo lời bà và làm theo y như lời chỉ dẫn của bà ngay sau đó. Thật đúng như lời bà nầy tiên đoán là tôi nhận được một là thư của Tổng Hội Dược Sĩ Mỹ báo tin rằng tôi không cần thi bằng tương đương nhưng chỉ thi Board mà thôi nên tôi có thể ra trường sớm hơn những người dược sĩ Việt Nam học cùng lớp tôi trước 2 năm nên việc tìm kiếm việc có dể dàng hơn họ. Tôi có nộp đơn xin đi thi giấy phép mà chưa học xong khóa huấn luyện dược sĩ nầy vì đối với tôi khóa nầy giúp tôi học để thi Board chứ không cần phải học xong mới được đi thi Board. Tôi liền điền đơn xin đi thi Board thử lần đầu để lấy kinh nghiệm và kết quả tôi thiếu ít điểm nên phải thi lại lần thứ nhì. Cám ơn Chúa tôi thi đậu giấy phép để hành nghề dược sĩ sau kỳ thi lần thứ hai. Tôi còn phải trải qua 1500 giờ thực tập rất khó khăn và phải có người dược sĩ Mỹ bằng lòng ký giấy tờ mấy chục câu hỏi thực tập xong mới được cấp giấy phép đi làm dược sỉ Mỹ được.
CHƯƠNG 13
CHÚA MỞ ĐƯỜNG CHO TÔI TÌM ĐƯỢC 3 CHỖ THỰC TẬP HẦU CÓ ĐỦ 1500 GIỜ ĐỂ LẤY ĐƯỢC MẢNH BẰNG DƯỢC SĨ TẠI MỸ:
Sự khó khăn bắt đầu từ lúc tôi đi xin việc làm thực tập 1500 giờ (9 tháng làm việc) như học trò thí công tại Mỹ. Vì vấn đề người Việt Nam tị nạn rất mới mẻ với người Mỹ lúc bấy giờ nên người Việt Nam tại Mỹ phải đương đầu với một số khá đông người Mỹ có thái độ kỳ thị chủng tộc. Sự kỳ thị chủng tộc rất rõ rệt với những người thiểu số sinh sống tại đây. Những người di dân đến trước người Việt Nam kỳ thị với người Việt Nam mới đến nhiều hơn là những người Mỹ bản xứ.
Cám ơn Chúa tôi nhờ các giáo sư giới thiệu nên tôi xin vào làm thực tập được tại một nhà thương tại San Diego (UCSD) rất lớn có hơn 450 giường bệnh cho sinh viên Y khoa vào thực tập nên tôi rất vui mừng. Tôi làm việc thí công để trao đổi kinh nghiệm nhưng khi mới vào làm thực tập mới thấy sự kỳ thị chủng tộc rất rõ rệt xảy ra. Sếp lớn coi sóc sinh viên không dạy giúp tôi gì hết mà chỉ đưa cho tôi những thứ thuốc từ nhà thương trả về mỗi ngày hàng thúng để tôi đem trả về chỗ cũ. Ông còn nói với tôi rằng mầy không được xài cầu tiêu phía trong pharmacy mà chỉ xài những cầu tiêu phía ngoài chỗ của những người khách vào thăm bệnh nhân mà thôi vì mầy không phải là nhân viên của nhà thương. Ông không chào hỏi tôi mặc dù tôi chào hỏi ông mỗi ngày và ông cố tình làm những thái độ kỳ thị ra mặt như thế để tôi buồn giận, chán nản và bỏ học. Cám ơn Chúa tôi vẫn bình thản và rất vui vẻ đi làm việc mỗi ngày như không có chuyện gì xảy ra hết. Tôi thầm cầu nguyện Chúa cho tôi gặp được một người dược sĩ Mỹ tin Chúa tốt trong sở để chỉ dạy giúp tôi và ký đơn cho tôi. Cám ơn Chúa Ngài có nhậm lời cầu xin của tôi và khiến tôi gặp một ông dược sĩ già người Mỹ trắng tin Chúa Giêxu tốt và ông rất quí tôi, ông chỉ dạy hết tất cả những gì bí quyết trong nghề nghiệp, thuốc men của bệnh nhân đang nằm điều trị trong nhà thương và luôn computer trong sở làm. Tạ ơn Chúa tôi ráng học được tất cả những gì cần phải học sau khi chăm sóc phần trả thuốc về chỗ củ mà sếp tôi giao cho tôi hằng ngày được xong để khỏi bị rầy, vì tôi xem như tôi đang trả tiền học phí bằng cách đó. Sau 3 tháng làm việc tại đó tôi thấy mình đã học hết những gì cần phải học hỏi nơi đó nên tôi lén đưa đơn xin làm thực tập thí công một sở làm mới. Tôi đưa đơn vào xin làm thực tập tại một nhà thương rất lớn khác tại San Diego tên Sharp Memorial Hospital Pharmacy và được sếp chấp nhận vào ngay.
Tôi bắt đầu xin nghỉ sở làm cũ mới biết ra rằng phía sau ông sếp xấu của tôi lại có một người Giám đốc (Pharmacy Director) là một người đàn bà xấu kỳ thị chủng tộc. Bà kêu tôi vào nói chuyện riêng không cho tôi đi nơi sở làm mới. Tôi suy nghĩ có lẽ vì họ sẽ mất đi một người làm việc thí công rất giỏi. Bà nầy nói với tôi nếu tôi đi thì sẽ không cho ai ký giấy tờ nào cho tôi hết. Cám ơn Chúa Ngài có chỉ dạy tôi cách giải quyết vấn đề rất tốt đẹp. Tôi lén đem giấy tờ cần phải ký phần thực tập nhờ ông dược sĩ bạn tin Chúa tốt của tôi ký những phần ông dạy giúp tôi xong nên tôi rất an lòng. Ông không hay biết gì về vấn đề Giám đốc hăm dọa hết. Còn vấn đề sếp cũ không cho tôi đi làm nơi khác thì tôi nói với bà rằng: “Nếu bà muốn tôi tiếp tục làm việc tại đây thì phải trả tiền lương cho tôi như những người technician hay lương tối thiểu mới được vì lúc đầu tôi vào tôi không biết chuyện cần phải học hỏi, bây giờ tôi làm chạy việc rồi phải trả lương cho tôi ít nhất có lương tối thiểu thì tôi sẽ ở lại làm việc ngay. Sếp ấy trả lời rằng bà không có tiền để trả lương cho học trò dược sĩ thực tập. Tôi nói vậy thì tôi khước từ ngay vì tôi có lý do bà không trả lương. Thế là tôi thoát ra được một sở làm thực tập lạm dụng công sức học trò mà không dạy chi hết.
Tuần sau đó tôi bắt đầu làm thực tập sở mới nên thấy vui hơn. Tôi không ngờ niềm vui tôi trong chốc lát lại trở thành nỗi buồn khó tả. Tại nơi đây sếp mới là đàn bà người Hoa sang Mỹ trước tôi khá lâu, cũng là loại kỳ thị chủng tộc. Sở dỉ sếp nầy chấp nhận tôi vào làm việc rất lẹ làng là vì trong lòng toan tính trước muốn nhận chìm tôi làm cho tôi chán nản bỏ con đường học vấn vì tôi phải làm cho xong phần thực tập còn 6 tháng nữa dài đăng đẳng. Bà bắt đầu cho tôi thời khóa biểu kỳ quặc chưa từng có trong lịch sử học trò tại đó. Thời khóa biểu của tôi là một tuần làm từ 7 giờ sáng đến 3:30 chiều, xong thì tuần sau lại là 3:00 chiều đến 11:30 tối. Cứ thế mà xoay vòng tháng nầy sang tháng nọ. Sau một tháng làm việc với thời khóa biểu đó đầu óc tôi quay cuồng vì thiếu ngủ. Mỗi lần đổi làm sáng hay chiều là tôi bị mất ngủ 2 ngày sau mới quen dần rồi lại bị đổi nữa. Tôi vào xin phép bà cho tôi làm một tháng ban ngày một tháng ban chiều thay vì mỗi tuần như những người khác trong sở làm vậy, bà khước từ và nói họ là dược sĩ còn mầy là học trò, mầy không thể có được thời khóa biểu như những người làm việc có lương là công nhân của nhà thương được. Tôi nói tôi cũng là con người như họ, tôi phải ăn phải ngủ như họ vậy. Bà nói không được so sánh như vậy vì quả táo và quả cam rất khác nhau. Tôi bắt đầu biết được rằng tôi đang đi vào ổ tà linh phá hoại sự học vấn tôi đây. Tôi chỉ cúi đầu cầu nguyện với Chúa và xin Ngài tỏ cho tôi phải đối phó cách nào đây? Mỗi ngày tôi đi giao thuốc cho bệnh nhân và làm công việc trả thuốc về chỗ cũ như bệnh viện cũ. Vì môi trường mới lạ nên cũng có những việc học hỏi tốt cho tôi trong môi trường sinh viên thực tập. Cám ơn Chúa tôi phải đối đầu với một cô dược sĩ rất khó tính, cứ chửi tôi hằng ngày mặc dù tôi không làm gì mích lòng cô hết. Mỗi khi cô la rầy tôi thì tôi lại cười, ngày nầy sang ngày khác. Khoảng một vài tuần sau, tự nhiên Chúa khiến trong lúc cô làm việc một mình với tôi cô đến nói với tôi rằng: “Tôi không muốn phá bạn nữa kể từ hôm nay, tôi thấy tôi là người như khùng điên mà tôi không biết tại sao tôi hành động như thế? Bạn có bí quyết gì mà bạn không giận tôi gì hết vậy?” Tôi trả lời ngay: “Tôi có Chúa Giêxu làm chủ cuộc đời tôi nên tôi có tình yêu thương vì biết cô đang có nan đề gì trong đời sống cần phải giải quyết nên cô mới hành động như thế.” Cô bắt đầu nói với tôi: “Bạn hay thật! Tôi đang sống xa cha mẹ khoảng 18 năm nay vì tôi đã bỏ nhà ra đi từ lúc 18 tuổi mà tôi nhờ có quen với một gia đình cô bạn tin Chúa nên cô ấy giúp tôi tin Chúa vì cớ đó tôi mới học được tới dược sĩ xong và đi làm 5 năm nay rồi nhưng tính tình tôi rất ghét những ai vui vẻ hạnh phúc vì tôi không được như thế!”. Tôi bắt đầu khuyên cô hãy trở về làm hòa với cha mẹ cô đi vì Chúa dạy phải hiếu kính cha me mình. Cám ơn Chúa cô nghe lời tôi và trở về làm hòa với cha mẹ trong một tuần sau đó. Gương mặt cô sáng ngời lên và trong sở làm mọi người đều biết hết chuyện nầy. Một tháng sau cô có được người yêu cô và cưới cô làm vợ vì tính tình cô rất tốt. Cô nầy nhớ ơn tôi đã giúp cô trở nên người tốt hơn nên kết bạn thân với tôi và cô chỉ dạy tôi hết những gì trong ngành dược và ký giấy cho tôi trong những câu hỏi cần thực tập thêm cho tôi giúp tôi sớm làm xong phần thực tập.
Khoảng 3 tháng sau khi làm việc tại nơi sở mới nầy tôi đã học xong những gì cần phải học và xin cô bạn ký những câu cần thiết trong tài liệu trình cho Sate Board, tôi có ý định đi tìm chỗ mới nữa vì tôi rất mệt với những giờ giấc kể trên. Cám ơn Chúa có mở đường cho tôi liền một sở làm mới với ý định tìm việc làm pharmacy technician thay vì tìm thực tập. Tôi xem báo thấy Veterans Hospital tại Lajolla đang tìm người Pharmacy Technician, tôi xin và được nhận ngay với đồng lương tốt. Tôi bắt đầu vào làm việc lẹ làng giúp pharmacy chạy việc và thỉnh thoảng làm quen với những người bạn xem có ai tin Chúa tốt không? Cám ơn Chúa là ông sếp tôi là người tin Chúa nên công việc tôi không ai phá phách nữa vì chưa ai biết tôi là dược sĩ sắp ra trường. Tôi làm gần xong còn một tháng cuối cùng thì sống gió nổi dậy nữa là vì tôi có giúp một người bệnh đang nằm trong VA hospital tin Chúa và được chữa lành nên tôi sắp bị đuổi việc. Câu chuyện rất dài dòng tôi sẽ kể tiếp vào kỳ tới.
CHƯƠNG 14:
CHÚA CHỮA LÀNH MỘT BỆNH NHÂN BỊ UNG THƯ PHỔI HẾT BỆNH TRONG SỞ LÀM THỰC TẬP CỦA TÔI KHIẾN TÔI BỊ ĐUỔI VIỆC.
Ngồi nhớ lại ân điển diệu kỳ của Chúa đã làm trên đời sống tôi mà tôi thầm cám tạ công việc lớn lao diệu kỳ của Ngài đã làm lúc bấy giờ trong những giờ thực tập cuối cùng của tôi. Vì Ngài biết trước hết tất cả mọi sự việc nên mới sai khiến tôi ra đi làm được một công mà chạy được hai việc cho Ngài là vừa làm thực tập có tiền, vừa cứu được thêm một số linh hồn tội nhân tại Veterans Hospital tại San Diego. Tôi đã làm một công cụ cho Ngài là châm một ngọn lửa Thánh Linh để đốt cháy tâm hồn của những người cựu chiến binh Mỹ tại đây và ngọn lửa nầy sẽ vẫn còn cháy mãi mãi trong lòng họ mặc dù tôi đã bị đuổi việc sau khi đó. Câu chuyện đã xảy ra như sau:
Khi tôi nhận được việc làm pharmacy technician tại đây mỗi ngày khi ra về tôi thường ngồi trên băng ghế đá trước sở cạnh ngoài đường làm để chờ chồng tôi đến rước về nhà, tôi nhìn sang kế bên thì thấy một ông người Mỹ trắng (tên ông A) trạc tuổi ngoài 60 cũng ngồi gần tôi cùng trên băng ghế đá đó. Ngày nầy sang ngày khác, vài ba ngày tôi thấy ông ngồi đó mà có lẽ không đợi chờ ai đến rước đi hết. Tôi dạn dĩ làm quen với ông và tìm cách làm chứng về Chúa Giêxu cho ông. Lần đầu tiên tôi mới vừa mở miệng nói đến tên Chúa Giêxu tôi bị ông mắng nhiếc tôi dữ dội vì ông chửi nhà thờ theo Chúa làm tiền bóc lột thiên hạ mà không giúp gì cho ai hết. Ông có nhiều nỗi cay đắng trong lòng chống nhà thờ và ông nói rằng tin theo Chúa Giêxu giả dối, lạm dụng tín đồ, moi móc tiền bạc những con chiên giàu, còn chiên nghèo không ai thèm nhìn và giúp đỡ họ hết! Wow! Khi tôi nghe những lời đó tôi rất bình tĩnh, nói nhỏ nhẹ với ông rằng: “Tôi nói về Chúa Giêxu chứ tôi có nói về nhà thờ cho ông đâu mà ông giận tôi? Chúa Giêxu mới chính là người có thể cứu ông ra khỏi tất cả mọi nan đề trong cuộc sống vì tôi có Chúa Giêxu chứ tôi không có theo đạo hay tôn giáo nào hết.” Ông bắt đầu hết nóng giận và ông nói với tôi rằng:Đ”ây là lần đầu tiên trong đời ông nghe những lời tôi nói về Chúa Giêxu như thế vì rất nhiều người đến với ông để giảng đạo và bắt ông theo đạo đi nhà thờ của họ để họ moi tiền túi ông lấy hết 1/10 tiền ông mà không giúp ông được gì hết nên ông không có thiện cảm với đạo Chúa.” Tôi nói cho ông biết là tôi không có đi nhà thờ nào hết, tôi giúp người đọc Kinh Thánh và làm theo những gì Kinh Thánh dạy và gặp Chúa Giêxu, có mối tương giao mật thiết với Ngài mà thôi. Nếu ông muốn tìm Chúa Giêxu ông sẽ gặp Ngài. Còn ông không tìm thì làm sao gặp được? Bức tâm thư của Chúa viết cho ông trong quyển Kinh Thánh đó ông có đọc chưa? Ông nói tôi thấy quyển Kinh Thánh mà chưa từng dở ra xem lần nào hết. Tôi hỏi ông hôm nay ông muốn có một quyển Kinh Thánh để đọc không? Tôi sẽ đem quyển Kinh Thánh của tôi cho ông ngày mai khi lúc chiều gặp ông trên băng đá nầy nhé! Ông vui mừng nói với tôi ông rất muốn xem Kinh Thánh nói gì vì ông nghe tôi nói rất hay và muốn tìm hiểu về Chúa Giêxu.
Ngày hôm sau, lúc đi làm về tôi gặp ông A cũng tại băng ghế đá đó và tặng ông một quyển Kinh Thánh Tân Cựu Ước của tôi và dặn dò ông bắt đầu đọc từ sách Giăng trở đi cho đến cuối sách là Khải Huyền vì Tân Ước có sách Mathiơ, Mác, Luca dường như lặp đi lặp lại một câu chuyện nên nhiều người đọc chán và bỏ không đọc tiếp. Ông nghe lời tôi và hứa sẽ đọc liền tối nay. Cám ơn Chúa lòng tôi quá mừng rỡ vì tôi có làm được công việc cho Chúa và hầu việc Chúa tiếp tục tại Mỹ.
Rồi ngày kế tiếp, tôi cũng gặp ông A nơi chỗ băng ghế đá như thường lệ, nhưng lần nầy ông mặt mày rất vui vẻ và hớn hỡ hơn mấy ngày trước. Ông nói với tôi tối hôm qua ông bắt đầu đọc Kinh Thánh cho đến 2 giờ sáng mà vẫn còn muốn đọc nhưng ông bị cô y tá vào giựt cuốn Kinh Thánh và tắt đèn không cho ông đọc nữa vì nói bệnh nhân không nên thức khuya làm cơ thể yếu mòn không chống lại được vi khuẫn và sẽ bệnh nặng hơn. Ông mới thú thật với tôi là ông là cựu chiến binh Mỹ đang bị ung thư phổi thời kỳ cuối cùng và phải nằm bệnh viện nầy hằng tháng nay, mỗi chiều ra ngoài ngồi phơi nắng và nhìn xem xe cộ ngoài đường cho vui nên mới ngồi trên băng ghế nầy. Ông nói khi ông đọc Kinh Thánh hôm qua thì dường như ông nhìn mặt ông vào tấm gương và thấy mình đầy tội lỗi xấu xa mà ông chưa từng biết là ông như thế nếu không đọc lời Chúa trong Kinh Thánh mà còn tưởng mình là một người rất tốt hơn ai hết. Cám ơn Chúa chỉ cho ông thấy mọi tội lỗi của ông và ông khóc ròng và cố đọc cho xong hết quyển Tân Ước vì quá hay. Lần đầu tiên ông được nhìn thấy ông qua quyển Kinh Thánh. Ông rất cám ơn tôi đã tặng cho ông và ông nói hôm nay ông sẽ đọc tiếp cho xong hết Tân Uớc từ sách Giăng đến Khải Huyền theo lời chỉ dẫn của tôi. Tôi thầm cảm tạ ơn Chúa vì lời chứng của tôi không trở nên luống công.
Ngày hôm sau, tôi đến gặp ông A cũng tại băng ghế đá và ông hớn hở vui mừng kể tôi nghe công việc lạ lùng của Chúa Giêxu đã làm trên đời sống ông. Ông nói hôm qua bác sĩ bảo người technician chụp hình X Ray phổi cho ông như thường lệ để theo dõi diễn tiến căn bệnh của ông xem nó ăn lan ra bao nhiêu mỗi tháng thế nào? Nhưng kỳ lạ thay kỳ nầy ông ấy cứ chụp đi chụp lại khoảng 5 lần. Sau khi chụp xong lần thứ 5 ông liền hỏi nhân viên chụp hình tại sao ông phải chụp hình tôi hoài vậy? Ông nầy mới trả lời rằng kỳ lạ thay tôi không thấy dấu vết ung thư trong phổi của ông nữa. Tôi tưởng chụp lộn người nên chụp đi lại nhiều lần mà vẫn không thấy dấu vết của căn bệnh ông nữa. Rồi ông technician đưa hai tấm XRay lúc có dấu vết ung thư phổi và tấm bây giờ ung thư phổi biến mất. Hai tấm đọ với nhau thấy rõ rệt là ông hoàn toàn hết bệnh ung thư phổi rồi! Ông vui mừng quá đổi và ông la lên Chúa Giêxu đã chữa lành bệnh cho tôi rồi! Tôi đọc Kinh Thánh thấy Chúa Giêxu chữa lành nhiều người khi xưa và tôi cầu xin sự chữa lành nên tôi nhận được sự chữa lành rồi! Rồi bác sĩ, y tá trong cả nhà thương vui mừng hạch hỏi ông và ông nói với họ có cô dược sĩ học trò làm chứng cho ông về Chúa Giêxu và cho ông Kinh Thánh nên ông đọc và ông gặp được Chúa Giêxu và Ngài có chữa lành bệnh ung thư phổi cho ông.
Những người bệnh cùng nằm chung trong nhà thương với ông A nghe chuyện bắt chước ông và họ xin Kinh Thánh từ nơi con cháu của họ và họ cũng bắt đầu đọc để tìm kiếm sự chữa lành vì trong nhà thương nầy nhiều người đang bị bệnh ung thư nằm trong đó mà bác sĩ bó tay. Mỗi ngày nhiều người bệnh ngồi lại chung với nhau và đọc Kinh Thánh, cầu nguyện cầu xin sự chữa lành từ nơi Chúa như ông A vậy. Trong nhà thương bỗng có bóng dáng một nhà thờ rộn rịp ngày và đêm và có nhiều người khác cũng được Chúa Giêxu chữa lành trong những ngày kế tiếp. Một cuộc phục hưng của Chúa đã bùng cháy tại nhà thương nơi tôi làm thực tập và nhiều người trong pharmacy biết tôi là người đã làm công việc chữa lành nầy. Nhóm người bệnh học Kinh Thánh chung với nhau càng ngày càng đông, ngày và đêm và một số y tá và người làm trong nhà thương là người vô thần bắt đầu bắt bớ, kiếm chuyện với họ và với tôi.
Sếp lớn coi sóc trong toàn nhà thương tự nhiên không có lý do nào hết sa thải tôi trước khi mãn hạn 3 tháng làm thử và nói rằng họ hết tiền để trả lương cho tôi. Vì luật của sở làm là mỗi nhân viên mới thuê vào làm phải có một thời gian làm thử là 3 tháng, nếu vì lý do nào mà họ không thích mình thì họ loại người đó ra trước thời kỳ 3 tháng làm thử mà không cần biết vì lý do gì? Tôi được thuê vào sở làm với tư cách là một pharmacy technician mà chưa ai biết tôi là một sinh viên dược sĩ thực tập nên họ có quyền loại tôi ra vì lý do tôn giáo mà không nói cho tôi biết rõ lý do. Trong lúc tôi bị sa thải vì “thiếu tài chánh” tôi còn phải làm một tháng nữa mới xong phần thực tập nên Chúa cho tôi có đầu óc lanh lẹ và nói riêng với ông sếp nhỏ trong pharmacy của tôi sự thật là tôi đang làm thực tập mà còn 1 tháng nữa mới xong nên nếu chính phủ hết tiền vì lý do tài chánh thì xin cho tôi xin phép được làm thí công không lãnh lương một tháng nữa để xong được 1500 giờ thực tập. Tôi không cần ai ký giấy tờ hết vì giấy tờ tôi có người giúp ký xong. Tôi nhìn mặt ông sếp nầy thấy gương mặt ông đang đỏ hồng bổng trơ nên tái xanh. Tôi biết chuyện sếp nói không có tài chánh là chuyện bịa đặt, vì sếp lớn muốn đuổi tôi là không phải lý do tài chánh. Ông nói ông không có quyền quyết định điều nầy một mình được và ông nói sẽ hỏi giúp tôi xem sếp trên có chấp nhận hay không? Ông đi ra ngoài để xin phép sếp trên xem họ có cho phép tôi được tình nguyện làm việc không ăn lương hay không? Trong lúc ông sếp tôi đi ra ngoài tôi bắt đầu cầu xin Chúa cho mọi sự được êm đẹp và tôi thấy lòng được bình an. Khoảng 15 phút sau ông trơ vào và nói với tôi rằng: “Sếp trên có cho phép cô được làm tình nguyện cho đủ giờ nhưng không làm việc nhiều như technician nữa và phải tìm một góc phòng và ngồi đó sắp xếp giấy tờ, toa bác sĩ thôi không được đi tới đi lui nhiều như nhân viên của sở làm.” Tôi chấp nhận ngay và cám ơn sếp có cho tôi làm thêm giờ mà khỏi phải làm việc cực nhọc để được ghi đủ giờ.
Hallelujah! Cảm tạ ơn Chúa rồi thời gian 1 tháng qua rất nhanh, sếp trong pharmacy của tôi ký số giờ đủ cho tôi làm việc tại nơi đó và tôi đưa đơn xin California State Board cấp license pharmacy cho tôi hành nghề tại Mỹ vào ngày 29 tháng giêng năm 1986. Hallelujah! Cảm tạ ơn Chúa cho tôi được chính thức lấy lại được giấp phép hành nghề dược sĩ Mỹ thật diệu kỳ! Cám ơn Chúa nhắc nhỡ và tôi đồng ý với Phao Lô trong hai câu Kinh Thánh trong sách Roma 8 dưới đây:
“Vả, chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho kẻ được gọi theo ý muốn Ngài đã định.”
“Đã vậy thì chúng ta sẽ nói làm sao? Nếu Đức Chúa Trời vùa giúp chúng ta, thì còn ai nghịch với chúng ta?”
Chúa thật tốt lành và lo liệu cho tất cả những ai tin đến danh Ngài. Phép lạ của Ngài vẫn còn đến đời đời và không hề thay đổi. Hallelujah!
CHƯƠNG 15
CHÚA LÀM PHÉP LẠ CHO TÔI TÌM ĐƯỢC VIỆC LÀM DƯỢC SĨ ĐẦU TIÊN TẠI MỸ:
Cám ơn Chúa việc tìm kiếm việc làm đầu tiên của một sinh viên mới ra trường, chưa có kinh nghiệm, là một điều rất khó khăn trên tất cả mọi nơi trên toàn thế giới chứ không phải chỉ ở xứ Mỹ nầy mà thôi. Tôi còn phải đương đầu với nhiều điều khó hơn gấp trăm lần hơn những sinh viên khác mới ra trường là vì tôi là học sinh trường dược sĩ có bằng cấp từ nước ngoài mà còn đi làm thực tập 3 nơi đều bị ác cảm bởi những ông sếp cũ. Thường thì trước khi người chủ muốn thuê ai thì họ phải cứu xét kỹ càng và phải gọi điện thoại lại nơi sở làm cũ để hỏi về tính tình, công việc làm, có vâng lời cấp trên hay không, v.v. Tôi xét lại mình thì thấy mình đi làm thực tập 3 chỗ làm cũ đều không được điều nào tốt hết. Tôi bị tất cả sếp cũ đều ghép vào thành phần cứng đầu, không nghe lời sếp, hay cải lẽ đúng sai mặc dù tôi rất siêng năm làm việc, lẹ làng mà không lộn, làm việc không kể giờ giấc chừng nào xong việc mới thôi, ham học hỏi, ham cầu tiến, thương người, làm việc vì yêu nghề chứ không phải làm vì tiền. Những điều tốt của tôi bị thành phần ganh tị giấu hết mà chỉ nói đến phần mà họ cho là xấu mà thôi vì họ ganh tị muốn dìm hàng, muốn làm cho tôi nản chí bỏ cuộc trên đất Mỹ nầy. Cám ơn Chúa vì Ngài đã có giúp tôi không phải lo lắng về việc xin việc làm của tôi vì đó là việc của Chúa chứ không phải của tôi. Chúa chỉ cho tôi biết những người ganh ghét và muốn phá tôi là vì họ ghét Chúa trong tôi nên tôi không buồn lo chi hết mà trao tất cả mọi điều lo lắng tôi cho Ngài.
Tôi nhớ lại trong lúc điền đơn có phần phải viết nơi làm cũ vào, nào là thực tập nơi đâu, số điện thoại của sếp cũ là số mấy? V.v. Nên tôi phải khai trình hết sự thật trong đơn từ xin việc làm 3 chỗ kể trên và cho số điện thoại của sếp củ của tôi. Tôi nhớ lại việc làm đầu tiên với sếp thứ nhất không cho tôi nghỉ việc mà tôi không vâng lời nghỉ việc ngang làm sao bà nói tốt cho tôi để tôi có được việc làm được đây? Rồi đến sở thứ hai tôi có cãi lại với sếp người Hoa là người di dân đến trước tôi khá lâu nên bà rất nóng giận, gây gỗ, và hăm dọa tôi với những lời kinh khủng như sau: “Mầy đừng có hòng xin được việc làm dược sĩ trên đất Mỹ nầy nhé! Ai mà có thuê mầy phải hỏi đến tao và tao sẽ nói xấu về mầy và tao bảo đảm với mầy là mầy sẽ không bao giờ tìm được một việc làm dược sĩ trong đời mầy luôn trừ khi mầy trở về Pháp làm lại bên đó.” Lúc đó tôi bình tĩnh và mĩm cười với bà và đưa tay lên trời để tôi xin Chúa làm chứng cho tôi và tôi trả lời với bà rằng: “Việc tôi có xin được việc làm hay không đó là do quyền của Chúa chứ không phải là quyền của bà! Nếu Chúa muốn đóng cửa không cho tôi việc làm thì đó là ý của Ngài, còn nếu Chúa sẽ mở cho tôi một cánh cửa để tôi có việc làm thì không ai có thể đóng lại được!” Bà tức quá nói với tôi: “Rồi mầy sẽ thấy công việc của tao làm!”. Tôi vẫn hồn nhiên và tha thứ cho bà như không có chuyện gì xảy ra hết và vẫn tiếp tục làm việc cho đến khi tôi tìm được việc làm thứ ba. Suy nghĩ đến việc làm thứ ba thì tôi đã bị đuổi việc làm sao họ có thể cho tôi điểm tốt để có được việc làm đây? Càng suy nghĩ theo ý nghĩ của loài người trong tôi, tôi càng thấy rùng mình và không thấy có một tia hy vọng nào để tôi có thể tìm được việc làm hết nên tôi quyết định nắm lấy một cứu cách duy nhất là cầu xin một phép lạ từ nơi Chúa mà thôi.
Thật phép lạ Chúa làm không thể tả nổi khi chúng ta thấy vô phương thì Ngài lại có phương cách của Ngài! Sau khi tôi được cấp giấy phép hành nghề dược sĩ khoảng một tuần sau, tôi có đọc báo địa phương và thấy một nhà thương tại San Diego đang cần người dược sĩ trọn thời gian nên tôi đi đến tại cửa pharmacy và đưa đơn vào xin việc làm. Người dược sĩ đang làm việc tại cửa sổ là người đàn bà lớn tuổi khoảng ngoài 50 tuổi người Phi Luật Tân và bà nhìn tôi cũng là người Á Đông như bà nên bà thấy có thiện cảm với tôi, bà liền đem đơn tôi vào phía trong đưa liền cho sếp của bà ngay. Bà chạy ra cửa sổ nói với tôi đợi chút xíu sếp của bà sẽ nói chuyện với tôi ngay hôm nay. Tôi thầm cầu nguyện Chúa xin Cha mở cho tôi một con đường khiến sếp nầy mướn tôi liền hôm nay vào sở làm nầy vì tôi thấy bà người Phi Luật Tân cũng có vẻ tốt đối với tôi. Khoảng 5 phút sau khi ông sếp đọc đơn xin việc làm của tôi xong ông ra mở cửa tiếp tôi vào phỏng vấn liền hôm đó. Ông thấy tôi đã có kinh nghiệm làm việc dược sĩ tại Pháp 3 năm rồi nên ông có vẻ rất hài lòng vì ông biết tôi là người tốt. Tôi sợ ông sẽ gọi điện thoại cho bà sếp ở nơi sở làm thứ hai nên nói hết chuyện nầy trước với ông. Sau khi nghe xong mọi sự việc, ông nói rằng: “Cô đừng lo ngại vì người nầy không thích người kia là chuyện đương nhiên mà thôi, nhưng vì tôi thấy tấm lòng thành thật của cô nói sự thật về bà sếp đó nên tôi thuê cô hôm nay. Nhưng từ rày về sau nếu cô có đi xin việc làm thì đừng nói những chuyện như thế vì nó sẽ có ảnh hưởng không tốt cho người phỏng vấn cô nhé!”. Ồ tôi cám ơn ông lia lịa vì ông thuê tôi liền hôm đó và cho tôi bắt đầu làm việc dược sĩ ngay tại nhà thương gồm 250 giường bệnh cũng khá bận rộn. Tôi làm trong nhà thương đó được 5 năm và có quen với một ông dược sĩ Mỹ tin Chúa tốt nơi đó nên ông giúp và chỉ dạy tôi hết những bí quyết trong công việc làm dược sĩ nơi nhà thương nầy.

Hình cô Ân Huệ Đoàn đang làm dược sĩ đầu tiên tại Mỹ năm 1986 (Chưa có computer)

CHƯƠNG 16
CHÚA CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ CỦA TÔI TAN BIẾN KHÔNG CẦN GIẢI PHẨU
Mỗi lần tôi nghe ai nói đến bệnh cancer (ung thư) là tôi lại nhớ đến phép lạ nhiệm mầu mà Chúa Giê-xu đã làm trên đời sống tôi. Ngài có chữa lành cho tôi hết dứt được căn bệnh cancer trên hai buồng trứng của tôi mà bác sĩ không cần phải giải phẫu gì hết từ lúc tôi 38 tuổi cho đến bây giờ. Cảm giác của một người bị bệnh cancer đang đứng trước ngưỡng cửa của sự chết tôi đã đi qua. Lúc đó tôi đang mang thai đứa con trong bụng 2,5 tháng. Lòng tôi vô cùng biết ơn Ngài vì tôi rất có phước là mình có một người Cha là Chúa Giê-xu đang sống và vẫn còn làm phép lạ mỗi khi chúng ta khóc lóc van xin cùng Ngài, Ngài có nghe tiếng kêu cầu của chúng ta. Câu chuyện thật nầy Chúa cho phép xảy ra trên đời sống của tôi hầu giúp tôi được tăng trưởng thêm trong đức tin, rút thêm được một kinh nghiệm sống động trong quyền năng chữa lành của một Đấng Tối cao là Đấng Tạo hóa, là bác sĩ đại tài, là Chúa quyền năng, là Cha đời đời, là Chúa bình an! Hallelujah! Dưới đây là câu chuyện thật ly kỳ của tôi.
Kể từ khi tôi được có việc làm dược sĩ với công việc bận rộn và làm có tiền nhiều, tôi mải mê đi làm kiếm tiền sinh sống, mua nhà cửa, xe cộ, mua sắm áo quần, vàng vòng, hột xoàn cũng như bao nhiêu người đàn bà trên thế gian nầy. Mua sắm bao nhiêu cũng không đủ, có bao nhiêu cũng vẫn thấy mình còn thiếu thốn. Đúng là ma quỉ là đứa lừa dối đẩy đưa tôi vào những gì của thế gian, vật chất như bao nhiêu người phụ nữ trên thế gian nầy. Sau 3 năm tôi đã được đi làm dược sĩ với đồng lương khá cao, đời sống vật chất quá đầy đủ mà đời sống tâm linh của tôi cũng nguội lạnh dần theo năm tháng. Thật đúng như lời Kinh Thánh Chúa Giê-xu nói trong sách Mathiơ 19: 23-26: “Đức Chúa Giê-xu bèn phán cùng môn đồ rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, người giàu vào nước Thiên đàng là khó lắm. Ta lại nói cùng các ngươi, lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn một người giàu vào nước Đức Chúa Trời. Môn đồ nghe lời ấy, thì lấy làm lạ lắm mà nói rằng: Vậy thì ai được rỗi? Đức Chúa Giê-xu ngó môn đồ mà phán rằng: Điều đó loài người không thể làm được, song Đức Chúa Trời làm mọi việc đều được.”
Trong lúc tôi có quá đầy đủ tiền tài, vật chất, thế gian thì thình lình, ma quỉ đã tấn công tôi và đem đến bệnh tật trong đời sống tôi một lần nữa mà tôi không đề phòng trước sự tấn công của chúng nó. Lúc đó chúng tôi thấy mình có đầy đủ vật chất nên bắt đầu có ý định sẽ có một đứa con đúng vào lúc tôi lên 38 tuổi vì tôi thấy nếu chờ đợi lâu nữa tôi sẽ không bao giờ có con được. Ngài có nhậm lời tôi là tôi đi thử liền thấy mình có mang bầu liền một tuần sau đó. Sau khi thai nhi được 2 tháng rưỡi cũng là lần đầu tiên tôi đi đến bác sĩ Kaiser Permannente tại nhà thương San Diego để khám nghiệm thai nhi. Bác sĩ nữ cho tôi biết là tôi phải đi lấy hẹn chụp hình gấp liền trong vòng một tuần sau đó rồi cho bà biết kết quả càng sớm càng tốt. Tôi gọi đến văn phòng và lấy hẹn đi chụp hình thai nhi được liền khoảng một tuần sau đó.
Trong lúc chụp hình thai nhi thì tôi thấy nét mặt của người technician đang chụp hình tôi bỗng tỏ vẻ lo âu kỳ lạ. Ông chụp xong rồi lại chụp nữa nhiều lần. Tôi thấy kỳ lạ nên tôi hỏi ông làm gì mà chụp nhiều thế? Tôi liếc nhìn kỹ trên màn hình thì thấy hình tử cung của mình đó mà lại không thấy hình em bé trong bụng gì hết nên tôi liền hỏi ông: “Ông có thấy thai nhi trong bụng tôi không?”. Ông liền đưa máy sang qua một bên cho tôi thấy em bé trong bụng tôi có tim đập rất tốt. Xem xong ông lại đưa sang qua bên kia cho tôi thấy một cái hình giống y hệt tử cung của tôi mà lại không có thai nhi trong đó. Ông nói là bà đang có một cục bướu rất lớn trong bụng. Tôi sẽ đưa sang cho bác sĩ xem và nói cho bà biết trong tuần tới nhé. Khi tôi ra về và vì tôi có học nên cũng biết ít nhiều về cục bướu của tôi. Thường thường bướu buồng trứng là bướu nước nên trong hình thì thấy màu đen đậm, còn tôi cục bướu của tôi nhìn trong hình như là tử cung vậy có nghĩa là bướu thịt, là cancer. Trước khi tôi có bầu thân xác tôi rất mệt mỏi, rồi trong lúc mang thai em bé mới 2 tháng rưỡi mà thân xác tôi rã rời mệt mỏi nên tôi tưởng ai có thai cũng bị như vậy hết. Nay kết quả rọi hình cho thấy tôi có một cục bướu nhìn trong màn hình to lớn bằng tử cung của tôi vậy nên tôi biết mình đang bị nguy cơ bệnh tật xảy đến nữa rồi đây! Với kiến thức học hỏi và những triệu chứng sẵn có trong tôi cộng với những hình chụp cục bướu, tôi biết là mình đang bị cancer buồng trứng rồi.
Cám ơn Chúa Ngài có nhắc nhở tôi là con đã kể như đã chết một lần rồi và giờ con sống được là nhờ ân điển Chúa ban. Con đã làm gì buồn lòng Chúa nên bị tật bênh trở lại nữa vậy? Tôi có nhìn lại bản thân mình vì tôi có nghe tiếng Chúa nhắc nhở bên tai nên tôi xét mình lại ngay. Tôi biết là tôi có ham mê thế gian, tiền tài, vật chất hơn Chúa của mình rồi nên tôi bị ma quỉ đến để cướp giết và hủy diệt như lần trước nữa rồi đây. Tôi biết trước mọi sự việc sẽ xảy ra là mình sẽ lãnh hậu quả xứng đáng với công việc mình làm nên tôi ăn năn khóc lóc với Chúa và hứa với Chúa rằng nếu Chúa chữa lành bệnh cho con lần nầy thì con sẽ dâng đời sống con cho Ngài và con sẽ đi rao truyền Tin Lành quyền năng chữa lành của Chúa cho mọi người biết đến danh Ngài. Cám ơn Chúa sau khi tôi ăn năn mọi tội lỗi và khước từ thế gian, tôi thấy lòng bình an không lo sợ gì hết về bệnh tật nữa. Tôi biết rằng tôi kể đã như chết một lần rồi, Chúa có gia hạn cho tôi được sống thêm 15 năm nay rồi, mà nếu Chúa cho tôi chết hôm nay vì bệnh cancer tôi cũng vui lòng ra đi vì tôi đã thỏa lòng rồi với những năm tôi sống thêm trên đất vừa qua. Tôi giao tất cả tương lai và mạng sống tôi cho Ngài định đoạt và tôi không còn lo âu hay sợ sệt gì hết. Tôi có những giấc ngủ bình an mỗi đêm mặc dù thân thể tôi lúc đó đang bị bệnh hoạn dày dò và đang mang thai đứa con 2 tháng rưỡi trong bụng.
Khoảng một tuần sau bác sĩ gọi tôi đến văn phòng và cho tôi biết kết quả của sự chụp hình. Bác sĩ nói tôi có một cục bướu thịt rất lớn to bằng trái bưởi (12 cm). Tôi nhìn nét mặt bác sĩ lo âu tôi cũng đoán biết là tôi đang bị bệnh gì rồi và bác sĩ nói sẽ chuyển tôi sang bác sĩ chuyên môn ngay hôm nay vì bà chỉ là bác sĩ khám thai thường thôi, không phải là bác sĩ chuyên môn. Bà cho tôi giấy hẹn tuần sau phải đi khám bác sĩ chuyên môn. Tôi biết bác sĩ chuyên môn là bác sĩ gì ngay trước rồi nên không mấy gì lo âu, vẫn vui vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì không may xảy ra hết.
Tuần sau tôi đi gặp ngay bác sĩ chuyên môn bên phía Oncology Department (khoa bệnh ung thư) và tôi ngồi phòng đợi chờ đến phiên tôi lòng vẫn vui vẻ bình an lạ thường. Khi bác sĩ ra gặp tôi ông mời tôi vào phòng bệnh của ông, câu nói đầu tiên của ông với tôi là: “Lạ quá nét mặt bà bình an vui vẻ như người bình thường, bà không có vẻ gì bệnh hoạn hết so với những bệnh nhân gặp tôi.” Ông đã xem những hình chụp cục bướu của tôi rồi và nét mặt ông rất lo âu dùm hoàn cảnh của tôi nên trong nhìn ông mà nghĩ thầm trong bụng và tôi muốn nói lên một câu để chọc ông rằng: “Ông là người có vẻ bệnh hơn là tôi nữa đây.” Nhưng tôi suy nghĩ trong lòng cho vui vậy thôi chứ tôi không lo lắng gì cho bản thân mình hết trong lúc đó. Ông bắt đầu vào đề và ông nói với tôi ngay là tôi có một cục bướu buồng trứng rất lớn 12 phân bên phải bướu thịt mà ông nghi có thể là cancer cần phải mổ lấy ra ngay sau khi em bé trong bụng được 4,5 tháng vì lúc đó thai đã hình thành rồi nên ông mới dám mổ. Nếu mổ bây giờ thì có lẽ sẽ không thể nào giữ thai nhi trong bụng mẹ được. Ông nói ông cho hẹn mỗi tháng sẽ đi siêu âm xem nó có lớn hay không cho đến khi thai trong bụng được 4,5 tháng thì sẽ mổ lấy bướu ra. Tôi nói với ông rằng tôi không muốn mổ và tôi sẽ chờ đợi đến 9 tháng 10 ngày em bé đủ ngày tháng thì sẽ mổ lấy em bé ra và mổ cục bướu một lượt luôn. Ông nói không nên để lâu vì nó sẽ ăn lan ra và giết chết tôi vì cục bướu nầy rất nguy hiểm đến tánh mạng của tôi và em bé nữa. Tôi phải nghe theo lời ông dặn dò và ra về, gọi lấy hẹn tháng sau đi siêu âm trở lại sớm để giữ chỗ.
Khi về đến nhà Chúa có chỉ dạy tôi nhớ lại có một người bạn lúc trước có mua tặng tôi một quyển sách của ông George Oshawa “Gạo lứt muối mè” nên tôi có đọc qua và biết Chúa muốn tôi dẹp bỏ hết cách ăn uống quá nhiều thịt của tôi nên thân thể có nhiều rác rến quá mới sanh ra bị bệnh nầy. Tôi áp dụng thử ăn một tháng gạo lứt muối mè không ăn thịt và đặt tay trên cục bướu cầu nguyện xin Chúa cho cục bướu nầy xẹp từ từ thay vì lớn ra thêm. Ồ lạ thay đến kỳ đi siêu âm kết quả cho thấy cục bướu của tôi đã xẹp từ 12 phân xuống còn 5 phân bề ngang. Ông thợ chụp hình siêu âm nói với tôi ông rất lấy làm lạ vì đây là lần đầu tiên trong nghề ông thấy cục bướu nhỏ dần khi thai nhi càng lớn. Ông nói thường khi người phụ nữ mang thai đứa con trong bụng càng lớn thì cục bướu cũng lớn theo. Ông liền gọi bác sĩ khám thai của tôi đến xem và bà hỏi tôi có làm gì không mà cục bướu nhỏ được vậy? Tôi trả lời rằng Chúa của tôi có làm phép lạ cho cục bướu sẽ nhỏ đi từ từ và tháng sau sẽ tan biến luôn. Bà rất ngạc nhiên với kết quả sau một tháng theo dõi diễn tiến của bệnh tôi. Tôi rất vui mừng quá đổi về sự việc nầy và tiếp tục ăn thêm một tháng nữa gạo lứt muối mè và cầu nguyện. Kết quả cho thấy 30 ngày sau nữa cục bướu của tôi không còn một dấu vết gì hết. Cảm tạ ơn Chúa Ngài có chữa lành bệnh của tôi và bác sĩ chuyên môn về cancer không theo dõi tôi nữa nên trả tôi trở về cho bà bác sĩ cũ của tôi.
Sau khi tôi biết mình không còn cục bướu trong thân thể mình nữa tôi bắt đầu ăn uống lại bình thường nhưng không ăn thịt mà ăn cá, hạt đậu, và trái cây, rau cải nhiều cho đến khi em bé trai chào đời khỏe mạnh bình an. Tạ ơn Chúa Ngài có chữa lành bệnh cho tôi và tôi không bị bác sĩ mổ xẻ gì hết.
Hallelujah! Sau khi tôi sanh xong và em bé chào đời bình an, bà bác sĩ mới nói nhỏ cho tôi biết là bà giấu tôi, không nói sự thật cho tôi biết là tôi vẫn còn mang một cục bướu bên trái to bằng 5 phân bề ngang mà bà đã theo dõi vẫn y như thế từ đầu cho đến cuối và hiện nay bà nói cho tôi biết để còn theo dõi thêm cục bướu nầy trong tháng tới. Tôi hỏi bà rằng: “Tại sao bà lại giấu tôi vậy? Nếu bà nói cho tôi biết một lượt thì tôi cầu xin Chúa chữa lành hết hai cục bướu xong rồi!” Bà nói: “Tôi sợ cô biết rồi cô quá lo lắng chán nãn như những người bệnh khác nên tôi giấu bớt như thế. Hôm nay em bé sanh ra khỏe mạnh cô vui mừng nên tôi mới dám nói cho cô biết đây. Hy vọng cô sẽ làm cho nó xẹp luôn mà không cần giải phẫu như cục bướu bên phải vậy!”. Tôi nói cám ơn bà cho tôi biết để tôi cầu xin Chúa chữa lành cho tôi nữa và tháng sau bà sẽ thấy kết quả. Thật vậy! Chúa chúng ta thật tuyệt vời! Tôi cũng đặt tay phía bên trái và cầu xin sự chữa lành từ nơi Chúa và kết quả tháng sau khám nghiệm chụp hình cục bướu của tôi bên phía trái tan biến luôn. Sở dĩ cục bướu tan biến mà sức khỏe của tôi cũng tốt, tôi không còn mệt như lúc trước nữa và đức tin trong sự chữa lành từ nơi Chúa của tôi cũng lớn mạnh hơn lúc trước nhiều.
Sau kỳ bệnh nầy tôi có học được nhiều bài học sống như sau:
Của chúng ta ở đâu thì lòng chúng ta cũng ở đó. Nếu lòng chúng ta xu hướng và xem nặng về tiền bạc, vật chất trên thế gian nầy thì lòng chúng ta sẽ xa cách Ngài. Ma quỉ sẽ đến dễ dàng hơn trong đời sống của chúng ta để cướp giết và hủy diệt chúng ta ngay.
Bài học của ba tôi là một ngày trước khi ra đi ông có gọi gia đình lại và căn dặn không nên cho bác sĩ mổ vì nếu bác sĩ không mổ ông thì có lẽ ông còn sống được lâu hơn là bác sĩ mổ ông ra rồi đậy lại không giúp được gì mà còn mất đi sức khỏe và chết rất mau lẹ. Tiếng nói của ba tôi còn văng vẳng bên tai tôi cho nên bằng mọi giá tôi có cầu xin Chúa cho tôi khỏi bị mổ như ba tôi vậy và lạ lùng thay Chúa có nhậm lời cầu xin của tôi và chữa lành cho tôi khỏi bị mổ. Trước hết hãy tìm kiếm sự chữa lành từ nơi Chúa. Quyết định mổ là cứu cách cuối cùng mà thôi khi làm tất cả những gì khác trước tiên mà không giúp được bệnh tật.
Chúa còn chỉ cho tôi là nguyên do căn bệnh cancer của tôi là vì tôi có nhiều chuyện buồn gia đình mà không nói ra, để trong bụng lâu ngày, không tha thứ nên sanh ra nhiều bệnh tật nhứt là bệnh cancer. Như người Việt Nam ta có câu: “Rầu thúi ruột”. Vì buồn giận, rầu rỉ sanh ra bệnh Cancer làm thúi ruột gan. Chúa còn dạy tôi nếu tôi không giận ai hết thì tôi không cần phải tha thứ cho họ vì mỗi lần giận ai là hại lấy mình. Giận ai là đã bị người đó bắn mũi tên độc trúng vào người mình rồi. Còn tha thứ là rút mũi tên độc đó ra rồi phải chờ cho vết thương lành. Không tha thứ là bị trúng độc mà không biết và vẫn giữ mũi tên độc trong thân thể, nó nằm đó và sẽ giết lần giết mòn cơ thể chúng ta còn sanh ra bệnh cancer mà chúng ta không hay biết. Không giận là tránh né được mũi tên độc. Nó không bắn trúng mình được thì mình sẽ khỏi bị thương tích của kẻ thù muốn tấn công mình ngay lúc đó.
Cám ơn Chúa kể từ đó tôi hiểu được nhiều hơn về vấn đề sức khoẻ và bệnh tật mà Chúa chỉ dạy cho tôi trong bài học sống nầy. Tôi đồng ý với Phao lô trong đoạn Kinh Thánh Roma 8:28: “Vả, chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho kẻ được gọi theo ý muốn Ngài đã định.” Hallelujah! Cảm tạ ơn Chúa quyền năng đã chữa lành một cách lạ lùng cho căn bệnh ngặt nghèo của tôi hơn hai mươi năm qua.
CHƯƠNG 17:
CHÚA BẢO VỆ TÔI NHIỀU LẦN TRÁNH KHỎI TAI NẠN XE HƠI TRÊN XA LỘ:
Ngồi nhớ lại mạng sống tôi như chỉ mành treo chuông mỗi khi tôi di chuyển trên xa lộ tại đất nước Mỹ nầy. Tổng số trên 30 năm tôi lái xe đi làm tại xứ Mỹ, tôi lái đi hơn 300,000 dặm để đi làm hằng ngày mà Chúa có gìn giữ bảo vệ tôi trong những năm vừa qua. Mỗi ngày trên xa lộ, ma quỉ có gây ra tai nạn và giết chết đi không biết bao nhiêu mạng người mà chúng không thương xót. Chúng cướp đi không biết bao nhiêu linh hồn con người để lại tang chế không trừ một ai. Từ người lớn đến em bé, thai nhi trong bụng mẹ chúng cũng đem đi một cách bất ngờ không báo tin trước cho một ai. Chúa có gìn giữ tôi được mọi sự bình an trong cánh tay che chở của Ngài khỏi vòng tay ma quỉ muốn giết chết tôi trên xa lộ Mỹ rất nhiều lần và hai lần tôi đã bị đụng xe nhưng thân thể tôi lành lẻ không một vết trầy trụa hay đau đớn nào. Dưới đây là chi tiết của những lần tôi xuýt chết vì tai nạn xe hơi nhưng có cánh tay mạnh sức của Ngài đưa ra bảo vệ tôi an toàn.
Lần đầu tiên trong đời tôi là trong lúc tôi đang lái xe khoảng 30 dặm/một giờ trong đường phố nhỏ phía sau hai chiếc xe không gần cho lắm nhưng thình lình người đàn bà chạy chiếc xe đầu tiên tự nhiên thắng lại nên chiếc xe đi giữa cũng thắng theo còn tôi thì đi cuối cùng cũng thắng lại nhưng lại chung vào dưới gầm xe SUV của người đó vì tôi đang lái chiếc xe Toyota nhỏ xíu. Đầu xe xẹp hết và làm kiếng trước xe bể luôn. Kể như đầu máy xe hoàn toàn bị hư hại phải đem sửa chữa tốn 12,000 đô la làm lại hết máy móc phía trước xe. Cám ơn Chúa tiền bảo trì xe của tôi hãng bảo hiểm đài thọ, tôi không phải trả tiền chi phí. Cám ơn Chúa là nhờ chiếc xe lấy hết sức lực va chạm và đầu máy hư như thế mà thân thể tôi không cảm nhận một tí sóc gì trong sức va chạm của hai chiếc xe lại với nhau. Vả lại chiếc xe của tôi không bị đụng vào cây cản phía trước nên cái bong bóng bảo vệ tôi cũng không bung ra được. Nếu cái bong bóng bung ra co nguy hiểm cho người ngồi lái có thể đập vào người rất mạnh. Sau khi tai nạn xe hơi xảy ra, tôi bước ra khỏi chiếc xe của mình và đứng đó, mọi người chạy lại bảo tôi hãy ngồi xuống đi coi chừng chóng mặt và té đập đầu xuống đất, nguy hại cho sức khỏe. Tôi nói tôi không có nghe một chút va chạm gì trong người hết vì Chúa đỡ cho tôi hết. Cám tạ ơn Chúa là Ngài có che chở tôi trong vụ tai nạn nầy được bình an vô sự. Hallelujah!
Lần thứ hai trong đời tôi trong lúc tôi đi trên xa lộ lớn chạy khoảng 65 dặm/một giờ mà tự nhiên ma quỉ xui khiến một cô gái trẻ vừa mới có được bằng lái khoảng 6 tháng nay đâm ngang qua đầu xe tôi vì cô muốn lái xe băng qua đường của tôi đang chạy mà cô không nhìn thấy xe tôi vào kính bên hông trái của cô. Cám ơn Chúa vì Ngài có sai thiên sứ bảo vệ và kéo tay lái tôi kịp thời. Tôi đang chạy bên đường bên trái, cô đi đường bên phải song song sát bên cô cách nhau phía sau chừng khoảng một chiếc xe mà thôi. Cô muốn đổi sang đường tôi quá lẹ không nhìn bằng mắt mình vì kính bên hông cô không thấy tôi được. Tôi lách theo cô qua phía tay trái kịp thời và xe tôi chỉ quẹt xe cô gảy kiếng nhìn bên hông trái mà thôi. Còn xe tôi thì chỉ bị gảy kiếng nhìn bên phải vì hai kính cọ quẹt lại với nhau. Cám ơn Chúa có giúp bẻ tay lái cho tôi lẹ làng như thế vì suy nghĩ lại tôi không thể nào tôi có thể suy tính kịp thời mà bẻ tay lái nhanh như thế trong lúc tai nạn xe hơi xảy ra trong nháy mắt. Hai chiếc xe không va chạm vào nhau và thân xe cũng không bị shock nên tôi được an toàn. Nếu Chúa không khiến tôi kéo tay lái sang bên trái kịp thời có lẽ tôi sẽ đâm ngay vào nơi chỗ cô ấy ngồi lái và giết chết cô ấy ngay tại chỗ, còn tôi cũng sẽ bị sóc rất nặng vì sức va chạm của 2 chiếc xe lại với nhau. Hallelujah! Chúa có gìn giữ và che chở tôi trong bóng cánh của Ngài được bình an vô sự.
Một lần thứ ba nầy mà mỗi khi tôi suy nghĩ đến là tôi cảm thấy lạnh người vì Chúa có kéo tay lái tôi kịp thời không cho xe tôi đâm vào một chiếc xe tải đang ngừng ở giữa đường đèo cong phía trước tôi. Nếu tôi đụng vào đít xe ấy là tôi sẽ bị rớt xuống hố sâu ngay tại đó. Sáng sớm trong lúc đi làm, tôi lái xe 65 dặm/một giờ trên con đường thẳng gần đến một đèo cao mà bên dưới là cái hố sâu, khi tôi vừa thấy chiếc xe tải phía trước tôi mà tôi tưởng nó đang chạy nhưng nó ngừng hẳn ở giửa đường và vừa thấy nó ló dạng là tôi thắng lại không kịp nữa nên tôi thấy như có người kéo liền tay lái tôi vào phía đường bên trái và lúc đó đường bên trái hai chiều lại không có chiếc xe nào bên kia chạy đến nên tôi thoát nạn được. Nếu tôi phải đụng vào sau đít xe tải ấy là xe tôi rơi xuống hố sâu ngay lập tức. Tạ ơn Chúa có sai thiên sứ có đi theo gìn giữ tôi trong mọi bước đường đã qua để tôi còn sống cho đến ngày hôm nay mà hầu việc Ngài. Hallelujah!
Còn khoảng 4 lần Chúa giúp kéo tay lái tôi vào đường trống nếu không thì tôi sẽ đụng vào đít những xe đang ngừng phía trước tôi vì là đường cong nên tôi không thấy là phía trước đang bị kẹt xe. Nhiều lần, trong lúc tôi lái xe trên xa lộ 70 dặm/một giờ, thình lình, tất cả những chiếc xe phía trước tôi đều đang ngừng hẳn lại mà tôi không thấy vì con đường cong phía trước. Đến khi tôi thấy xe ngừng phía trước là tôi thắng lại không kịp nữa nên Chúa có giúp tôi bao nhiêu lần kéo tay lái tôi lách vào phía đường trống chỗ không có xe nào chạy hầu tránh khỏi tai nạn đụng vào đít xe đang đậu giữa đường. Nguy hiểm vô cùng trong lúc kẹt xe mà tất cả xe đều dừng lại giữa đường mà phía sau là đường cong khi tầm nhìn mình không thấy xa được. Sở làm của tôi nằm trên con đường cong như thế nên con đường lái đi lại của tôi rất nguy hiểm vì lâu lâu mới có một ngày tất cả những xe đều ngừng phía trước như thế. Tạ ơn Chúa có gìn giữ bảo vệ mạng sống tôi. Cũng trên đường nầy có một lần Chúa lại kéo tay lái của người sắp đụng vào phía sau xe tôi trong lúc kẹt xe mà chiếc xe đó vừa thắng lại vừa chạy vào đường phía trong lề. Khi tôi nghe két két, tôi nhìn sang bên phải thấy chiếc xe đang chạy phía trong lề phải và thắng lại. Nếu Chúa không kéo giúp tay lái người ấy có lẽ họ sẽ đụng phía sau tôi cách thình lình tôi cũng bị tai nạn trên thân thể. Cám tạ ơn Chúa Ngài có gìn giữ tôi trong lúc tôi đi đường được bình an trong cánh tay che chở của Ngài.
Cám ơn Chúa tôi có học thuộc lòng Thi Thiên 91 và biết rằng mỗi khi sự nguy hiểm xảy ra Ngài có sai thiên sứ gìn giữ mạng sống tôi được bình an vô sự nên tôi rất vui vẻ và nức lòng mừng rỡ vì thấy mình rất có phước được sống trong sự che chở dưới bóng cánh toàn năng của Ngài. Mời các bạn học thuộc lòng câu kinh thánh dưới đây hầu mỗi khi các bạn gặp mọi sự nguy hiểm xảy ra trong đời sống sẽ có Chúa cùng đi với các bạn trong mọi nẻo đường gian nan trên thế gian nầy như chính tôi vậy. Amen!
Thi-thiên 91 |
Người nào nhờ cậy nơi Đức Giê-hô-va được bình an vô sự
1Người nào ở nơi kín đáo của Đấng Chí Cao,
Sẽ được hằng ở dưới bóng của Đấng Toàn năng.
2Tôi nói về Đức Giê-hô-va rằng: Ngài là nơi nương náu tôi, và là đồn lũy tôi;
Cũng là Đức Chúa Trời tôi, tôi tin cậy nơi Ngài.
3Ngài sẽ giải cứu ngươi khỏi bẫy chim,
Và khỏi dịch lệ độc-hại.
4Ngài sẽ lấy lông Ngài mà che chở ngươi,
Và dưới cánh Ngài, ngươi sẽ được nương náu mình;
Sự chân thật Ngài là cái khiên và cái can của ngươi.
5Ngươi sẽ chẳng sợ hoặc sự kinh khiếp ban đêm,
Hoặc tên bay ban ngày,
6Hoặc dịch lệ lây ra trong tối tăm,
Hay là sự tàn diệt phá hoại đang lúc trưa.
7Sẽ có ngàn người sa ngã bên ngươi,
Và muôn người sa ngã bên hữu ngươi;
Song tai họa sẽ chẳng đến gần ngươi.
8Ngươi chỉn lấy mắt mình nhìn xem,
Và sẽ thấy sự báo trả cho kẻ ác.
9Bởi vì ngươi đã nhờ Đức Giê-hô-va làm nơi nương náu mình,
Và Đấng Chí Cao làm nơi ở mình,
10Nên sẽ chẳng có tai họa gì xảy đến ngươi,
Cũng chẳng có ôn dịch nào tới gần trại ngươi.
11Vì Ngài sẽ ban lịnh cho thiên sứ Ngài,
Bảo gìn giữ ngươi trong các đường lối ngươi.
12Thiên sứ sẽ nâng ngươi trên bàn tay mình,
E chân ngươi vấp nhằm hòn đá chăng.
13Ngươi sẽ bước đi trên sư tử và rắn hổ mang;
Còn sư tử tơ và con rắn, ngươi sẽ giày đạp dưới chân.
14Bởi vì người tríu mến ta, nên ta sẽ giải cứu người;
Ta sẽ đặt người lên nơi cao, bởi vì người biết danh ta.
15Người sẽ kêu cầu ta, ta sẽ đáp lời người;
Trong sự gian truân, ta sẽ ở cùng người,
Giải cứu người, và tôn vinh người.
16Ta sẽ cho người thỏa lòng sống lâu,
Và chỉ cho người thấy sự cứu rỗi của ta.
CHƯƠNG 18
CHÚA GIẢI PHÓNG TÔI RA KHỎI SỰ HAM MÊ CỦA THẾ GIAN:
Khoảng 16 năm sau khi Chúa chữa lành bệnh cancer cho tôi, tôi trở lại như đời sống cũ, quên đi lời hứa của mình với Chúa nhưng Ngài quá nhân từ đối với tôi. Một ngày kia Chúa lại nhỏ nhẹ đến với tôi trong một câu chuyện lạ kỳ nầy mà khi tôi kể ra có lẽ mọi người suy nghĩ sẽ phải bật cười, cho tôi là một người khùng điên vì trên trần gian nầy chắc chưa có ai làm như thế. Tôi đã bị Chúa Thánh Linh khiển trách và dạy tôi một bài học trắc nghiệm về những gì thuộc về thế gian và tôi đã chiến thắng được nó. Cám ơn Chúa! Hallelujah! Sau đây tôi sẽ kể lại chi tiết về câu chuyện rất kỳ thú nầy.
Vì trên xứ Mỹ nầy ai nấy rất bận rộn chạy theo thời khóa biểu, đi làm việc kiếm tiền, lo việc nội trợ cho chồng con, săn sóc nhà cửa, v.v., đời sống thuộc linh của tôi cũng bắt đầu nguội dần trở lại theo năm tháng. Cũng như những người đàn bà khác, khi tôi có dư tiền, tôi bắt đầu mua sắm nữ trang, áo quần, giầy dép, bóp đẹp, mua bao nhiêu cũng vẫn thấy còn thiếu. Tôi càng ham mê thế gian vàng vòng hột xoàn thì lòng của tôi cũng để ở trong đó. Tôi thường cất vòng vàng đồ nữ trang tôi trong nhà và con tôi thường dắt bạn bè lối xóm về nhà để chơi sau khi đi học về. Trong lúc tôi đi làm mà lòng tôi thường suy nghĩ lo sợ ngày nào mình về nhà sẽ không còn thấy những món đồ nữ trang quí giá của mình nữa vì tôi rất lo sợ những đứa bạn của con tôi sẽ thấy và lấy hết những đồ nữ trang đó của tôi. Tôi sống trong sự bất an và lo lắng hằng ngày và tôi xa cách Chúa hồi nào mà không hay biết nên một hôm có tiếng Chúa nhắc nhở tôi rằng: “Hãy đem tất cả vòng vàng con có đó cho cô pharmacy technician làm trong sở làm của con đi vì cô ấy đang cần nó. Con sẽ trút gánh nặng khỏi vai con.” Tiếng nói nầy cứ văng vẳng trong đầu tôi mà tôi cố tình chống lại và tôi tự nói với mình rằng có lẽ mình là người khùng điên sao lại suy nghĩ là đem vòng vàng của mình mà cho cô ấy? Cô nầy cũng không phải là bạn thân của tôi mặc dù cô làm cùng sở làm nhưng cô là người Mễ Tây Cơ, cô không ưa thích gì tôi lắm. Tôi chỉ biết cô là người đạo công giáo và thường đem sách đạo của cô vào sở làm để đọc.
Mỗi đêm khi tôi nằm ngủ là tiếng nói cứ quấy rầy tôi mãi, tôi cứ suy nghĩ hoài về vấn đề đó. Tôi nói mình đâu ngu dại gì đem cho cô ấy hết những gì mình cho là quí trong đời mình sao? Sau gần một tháng tôi cảm thấy đời sống mình không ổn và tôi bắt đầu khám phá và biết được rằng Chúa muốn giải phóng tôi ra khỏi vòng nô lệ của vật chất, tiền bạc, vàng vòng, hột xoàn, những thứ thuộc về thế gian nên Ngài muốn dạy cho tôi một bài học đây. Khi tôi biết điều đó lòng tôi bắt đầu phấn khởi vui mừng thay vì lo âu và buồn bã. Tôi quyết định sẽ vâng theo lời Chúa bảo gom hết tất cả những gì tôi quí nhất trong đời tôi để trao cho cô ấy trong sở làm vào ngày mai mà không còn tiếc rẻ nữa.
Ngày hôm sau tôi nhớ là ngày thứ năm trong tuần, tôi vâng lời Chúa ngoan ngoãn đem hết tất cả vòng vàng hột xoàn của tôi nào là dây chuyền, miếng mề đai, đeo bông, nhẫn nguyên bộ của tôi có hai màu hột ruby màu đỏ và hột xoàn trắng rất đẹp toàn bộ (tôi mua khoảng 2000 đô la lúc bấy giờ) đem đi tặng cho cô pharmacy technician của tôi trong nhà thương nơi tôi làm việc. Lúc đó là khoảng ngày 20 tháng 12, gần lễ giáng sinh ai nấy rất rộn rịp mua quà tặng nhau. Trong lúc tôi đưa món nữ trang cho cô nầy tim tôi đau nhói một cái và tôi muốn nín thở. Nhưng liền sau đó lòng tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng như vai tôi bớt đi một gánh nặng. Cảm giác một người mới vừa được Chúa giải phóng ra khỏi gong cùm của tội lỗi đang đè nặng trên vai tôi mới vừa rớt xuống đất! Ồ lạ lùng thay, tôi đã được Chúa Giê-xu giải phóng tôi ra khỏi tà linh ham mê thế gian, vòng vàng hột xoàn mà tôi không thể mua bằng tiền được!
Trong lúc đó cô pharmacy technician của tôi tưởng rằng tôi mua đồ giả tặng cho cô như quà giáng sinh của bao nhiêu người thường tặng qua tặng lại vào những dịp lễ giáng sinh. Tôi nói với cô rằng: “Đây là đồ nữ trang quí giá của tôi mà Chúa bảo tôi đem tặng cô đây.” Cô tưởng tôi nói gạt cô cho vui chơi. Tôi nói: “Vàng và hột xoàn, hột ruby thật nhé, không phải đồ giả đâu, cô nên đem đi thử cho biết đi không để bậy bạ mất uổng nhé. Tôi nói thật với cô đó. Chúa bảo tôi đem cho cô hằng tháng nay mà mãi cho đến hôm nay tôi chiến đấu và tôi phải đem cho cô đây.” Cô hỏi tôi trong nhà tôi cần làm gì không thì cô sẽ nói chồng cô làm giúp sửa chữa nhà cửa để đền bù tiền công lại cho công bằng. Tôi nói Chúa bảo tôi tặng mà không cần cô trả lại gì hết nhé. Cô cũng không mắc nợ gì với tôi nữa. Cô rất vui mừng và nhận lấy món quà của tôi ngay.
Cách một ngày sau cô pharmacy technician của tôi đem vòng vàng ra tiệm thử và biết rằng tôi cho cô đồ thật nên trở mặt với tôi vì sợ tôi sẽ đổi ý mà đòi lại. Khi tôi vừa mới bước vào cửa sở làm gặp cô thì cô chưa chào hỏi tôi cô vào đề ngay, cô vội vã nói với tôi những lời lạnh lùng như sau: “Cô có nhớ món quà cô tặng tôi đó tôi đã tặng cho cô bạn tôi rồi nhé. Nếu cô có đổi ý mà đòi lại thì tôi không có trong tay tôi để mà trả lại cho cô được đâu nhé! Tôi cười và nói: “Những gì tôi tặng và cho cô rồi là tôi quên đi. Làm gì mà cô nghĩ tôi sẽ đổi ý và đòi nó lại? Cô yên tâm đi, Chúa bảo tôi cho cô là tôi cho. Không có sợi dây nào ràng buộc trên cô hết với những gì tôi tặng cho cô đâu. Đừng suy nghĩ vẩn vơ như thế nhé!”. Cô cười và nói cô lo trước vậy thôi.
Vài ngày sau đó là thứ bảy tôi đi vào sở làm và gặp cô ngay. Tôi rất vui mừng với một tin vui là cô mới vừa đi lãnh thưởng rút thăm trong một chợ Mỹ trúng một lô độc đắt là chiếc xe hơi Toyota Camry Le mới toanh năm 2005. Cô nói cô không điền đơn mà đứa con gái đã điền đơn và bỏ vào thùng rút thăm xổ số cuối năm. Chúa cho họ bắt trúng tên cô và đóng tiền thuế xe và license cho cô trước hết, cô chỉ đến nhận chìa khóa và chạy xe về mà thôi. Tôi có đi lại xem chiếc xe mới của cô rất đẹp mắt. Wow! Chúa nói với tôi rằng cô nầy rất xứng đáng và cần được những món quà con cho trong mùa giáng sinh nầy. Tôi rất vui mừng với cô vì biết rằng cô có làm điều gì để xứng đáng nhận lãnh những món quà Chúa ban cho. Khoảng một tuần sau đó tôi mới biết được rằng gia đình cô đang rất túng thiếu vì người chồng cô làm nghề sửa chữa nhà cửa có leo trên nóc nhà bị mọt ăn cây hết nên té từ trần nhà xuống đất gãy xương sống và ngồi một chỗ không đi làm được nữa hằng 3 tháng nay rồi nên gia đình đang trong cảnh túng thiếu. Khi nghe tin như thế tôi thầm cám ơn Chúa biết rằng Ngài biết hết mọi sự. Ngài vừa dạy tôi một bài học, giải phóng tôi ra khỏi gông cùm của thế gian, vật chất, và giúp cho con chiên của Ngài khỏi cảnh túng ngặt trong mùa giáng sinh nầy.
Sau đây là những bài học sống tôi rút ra được trong câu chuyện nầy của tôi đây:
1- Của tôi ở đâu thì lòng tôi ở đó. Nếu tôi thấy tôi nặng lòng với những gì thuộc về thế gian nầy thì tôi phải tìm đủ mọi cách vứt bỏ nó đi hầu tôi mới đến gần Chúa được.
2- Vì tôi kết bạn với những người theo thế gian nên tôi rất dễ bị cám dổ và bắt chước họ. Tôi phải tránh xa những bạn bè xấu thuộc về thế gian để khỏi bị lây bệnh ham mê thế gian như họ.
3- Tôi phải siêng năng học hỏi lời Chúa, hát thánh ca, cầu nguyện tương giao mật thiết với Ngài và xua đuổi những gì thuộc về thế gian ra khỏi trí óc tôi để tôi không phạm tội cùng Chúa.
4- Những gì mà tôi ưa thích và quí mà tôi để thường để lòng mình trong đó (Phim ảnh, nhạc đời, cải lương, v.v.) thì tôi phải dẹp bỏ hết tất cả, không chấp chứa chúng nó vì trong đó có tà linh kéo chân tôi xa cách Chúa.
5- Nếu tôi có nghe tiếng Chúa chỉ dạy thì tôi phải ngoan ngoãn vâng lời như đứa trẻ. Mặc dù nhiều lúc nghe lời Chúa và làm theo có sự mất mác và lổ lã trong đời sống tôi nhưng Chúa sẽ đền bù gấp bội cho tôi sau đó.
Chúa có dùng những câu Kinh Thánh dưới đây để nhắc nhở và dạy dỗ tôi như sau:
• Hê Bơ Rơ 3:7: “Cho nên, như Đức Thánh Linh phán rằng:
Ngày nay nếu các ngươi nghe tiếng Ngài,
Thì chớ cứng lòng, như lúc nổi loạn,”
• Philip 3:8: “Tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là sự lỗ, vì sự nhận biết Đức Chúa Jêsus Christ là quí hơn hết, Ngài là Chúa tôi, và tôi vì Ngài mà liều bỏ mọi điều lợi đó. Thật, tôi xem những điều đó như rơm rác, hầu cho được Đấng Christ “
• Thi Thiên 73:25: “Ở trên trời tôi có ai trừ ra Chúa?
Còn dưới đất tôi chẳng ước ao người nào khác hơn Chúa.”
Mong bài học của tôi cũng là bài học của các bạn đang đi trên con đường dẫn đến Thiên quốc trong những ngày chúng ta còn đang sống trên thế gian đầy cám dỗ nầy. Amen!
CHƯƠNG 19:
CHÚA CHỮA LÀNH BỆNH BƯỚU TỬ CUNG CHO TÔI HẾT RA MÁU VÀ KHÔNG BỊ BÁC SĨ MỔ
Hôm nay tôi ngồi ôn lại những bệnh tật đã xảy ra trong đời tôi, tôi phải công nhận rằng nhiều lần tôi suýt chết vì ma quỉ tìm đủ mọi cách muốn giết chết tôi bằng những tai nạn giao thông, những căn bệnh ngặt nghèo mà Chúa nhân từ, Đấng hay thương xót, Đấng chữa lành đã đưa cánh tay mạnh sức của Ngài ra nâng đỡ, cứu giúp tôi, và kéo tôi ra khỏi những bệnh tật, những tai nạn xe hơi hầu cho tôi còn sống cho đến ngày hôm nay để tôi còn có được cơ hội mà hầu việc Ngài. Một lần nữa tôi lại bị bướu tử cung trong lúc tôi đến tuổi tắt kinh vào khoảng 55 tuổi và tôi thường hay bị ra máu rất nhiều mỗi lần có kinh. Một ngày nọ tôi suýt chết vì bị ra máu rất nhiều khoảng 2 tuần lễ nhưng Chúa có chữa lành bệnh cho tôi không cần mổ. Dưới đây là câu chuyện của tôi.
Tôi nghĩ mỗi người phụ nữ đều phải trải qua một thời kỳ tắt kinh, một con đường mà không ai tránh khỏi được. Lúc đó hormone trong người phụ nữ lên xuống một cách bất thường nên dễ làm thể xác họ bệnh hoạn như thế. Vì thể xác bệnh hoạn, tâm linh cũng khó mà giữ cho được tốt đẹp. Người đàn bà lúc bấy giờ thường hay nóng nảy quạo quọ, hay gây gỗ, giận hờn, khó khăn, chuyện nhỏ làm ra lớn, nhiều lúc hay giận dỗi khóc lóc một mình. Lúc đó tôi thường bị kinh nguyệt bất thường mỗi 2-3 tháng mới có một lần, tánh xác thịt nổi lên, tâm linh nguội dần, xa cách Chúa trở lại nữa nên tà linh bệnh tật tấn công tôi một lần nữa. Tôi còn nhớ có một lần tôi bị ra huyết gần 2 tuần lễ mà không cầm được, tôi đi bác sĩ khám nghiệm chụp hình và ông nói với tôi rằng tôi đang bị bướu tử cung cần phải mổ gấp.
Khi tôi nghe đến mổ là tôi nhớ lại những lời trăn trối của ba tôi trước khi qua đời căn dặn rằng không nên để cho bác sĩ mổ mà phải tìm đủ mọi cách chạy chữa. Nếu không còn cách nào khác hơn nữa thì mổ là cứu cách cuối cùng mà thôi.
Tôi biết rằng tôi đang tin một cứu Chúa Toàn năng Toàn tri, là bác sĩ đại tài đã bao nhiêu lần cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt tử thần rồi nên tôi ăn năn khóc lóc và hiến dâng tất cả tấm lòng dơ bẩn của tôi cho Ngài làm chủ cuộc đời tôi trở lại và cầu xin Ngài chữa lành bệnh cho tôi. Cám tạ ơn Chúa tôi liền trốn bác sĩ không trở lại ông nữa và tôi lấy hết đức tin nắm lấy Chúa mà thôi. Tôi ăn năn mọi tội lỗi và khóc lóc đắng cay với Ngài để được sự chữa lành từ nơi Chúa mà thôi vì với đức tin sẵn có, tôi biết Chúa sẽ nhậm lời cầu xin của tôi. Cám ơn Chúa ngày hôm sau bệnh tôi hết hẳn, không còn ra máu nữa và lần đó là lần cuối cùng tôi hết kinh nguyệt luôn cho đến bây giờ.
Sau một năm tôi hết kinh nguyệt mà không còn ra máu lần nào nữa hết, tôi có đi khám bác sĩ trở lại và gặp một nữ bác sĩ. Bà có chụp hình và nói với tôi rằng tôi có 5 cục bướu nhỏ trong tử cung, nhưng nếu là bướu độc sẽ làm chảy máu thì phải cắt bỏ còn bướu hiền nó nằm đó, không hại gì, không ra máu và không làm đau bụng thì không sao hết. Cứ để y nguyên trong đó vì tôi đã già không cần mổ lấy ra làm gì. Cám ơn Chúa Ngài có nhậm lời cầu nguyện của tôi và chữa lành bệnh cho tôi trong 7 năm qua.
Hallelujah! Chúa chúng ta thật là tuyệt vời! Không có gì Ngài làm không được!
Đức Chúa Jesus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi. (Hêbơrơ 13:8)
CHƯƠNG 20
CHÚA CÓ CHƯƠNG TRÌNH CỦA NGÀI ĐỂ GIÚP TÔI CÓ CƠ HỘI ĐƯỢC HẦU VIỆC NGÀI TRÊN MẠNG INTERNET FACEBOOK DẮT CHIÊN LẠC ĐƯỢC TRỞ VỀ NHÀ CHA.
Đây là chương cuối cùng của những bài làm chứng của tôi sau những lần tôi suýt chết vì bệnh tật và tai nạn xe cộ trên đường phố cũng tại vì tôi muốn chạy trốn Chúa như Giôna chạy trốn Ngài và ma quỉ mới phá và muốn giết chết tôi như chúng muốn giết Giôna vậy. Vì tôi cải lại lời Chúa, không muốn ra đi làm chứng về Chúa, hầu việc Chúa như lúc tôi còn ở bên Pháp vậy. Sở dĩ khi sang Mỹ tôi có hứa với Chúa nếu Chúa cho tôi lấy lại được bằng dược sĩ và đi làm tôi có tiền tôi sẽ hầu việc Chúa truyền giảng về Chúa cho những bạn bè tôi biết đến Ngài. Bao nhiêu lần tôi nghe tiếng Chúa gọi tôi: “Hãy theo Ta, Ta sẽ sai ngươi đi đánh lưới người.” Tôi cứ than phiền với Chúa là tôi là người đàn bà Á Đông, tôi không đủ khả năng để chăm sóc tín hữu là những người đàn ông khó tánh vì tôi biết chức vụ của ba tôi làm Mục sư khổ cực nên tôi sợ chăn chiên cho Chúa. Vả lại tôi thấy mình là phái yếu và nhút nhát mỗi khi tiếp chuyện với những người đàn ông. Tôi còn than phiền với Chúa là tại sao Chúa lại không kêu gọi 4 đứa anh em trai của tôi mà Ngài lại kêu gọi tôi? Tôi nhìn bằng con mắt xác thịt của tôi và tôi thấy sợ những sự khó khăn trong công việc chăn chiên cho Chúa với cuộc sống của tôi trên đất Mỹ này. Nghề của tôi là dược sỉ bán thuốc, tôi phải tin tưởng vào thuốc men, nếu đem lòng tin nơi Chúa và cầu nguyện chữa lành của tôi như tôi đã áp dụng trong đời sống tôi từ mấy năm qua là phản khoa học nên tôi cứ hẹn nay hẹn mai hoài với Chúa như thế. Vả lại, xứ Mỹ này có rất nhiều luật sư hay tìm đủ mọi cách để thưa kiện và những người bạn đồng nghiệp dược sĩ của tôi cũng tìm cách chống đối Chúa mặc dù đây là xứ đạo Chúa mà có nhiều thành phần vô thần cũng chống đối rất mạnh mẽ và rất ghét đạo Chúa. Nhiều lần Chúa muốn tôi làm chứng cho nhiều bạn bè tôi tin Chúa như lúc tôi còn ở bên Pháp vậy nhưng trong đầu tôi suy nghĩ đến những vấn đề khó khăn mà chùn bước. Nhưng Chúa vẫn còn thương tôi nên cuối cùng Ngài cũng bắt phục được tôi và tôi phải ra đi với sứ mạng trọng trách mà Chúa đã giao phó cho tôi từ lâu.
Tôi nhớ lại có một lần tôi nghe theo tiếng gọi của Chúa và tôi có đưa đơn vào trường Thần đạo Pacific Christian College với ý định đi học 4 năm thần đạo để đi hầu việc Chúa như một nhà truyền giáo nhưng tôi bị bát đơn vì trong lúc làm đơn tôi có nói lên sự thật là tôi được Chúa chữa lành nhiều lần tật bệnh của tôi nên tôi muốn đi hầu việc Chúa trọn thời gian và học trường thần đạo để chăm sóc tín hữu mở hội thánh như bao nhiêu người khác. Nhưng Chúa có một chương trình khác cho tôi nên khiến tôi bị bát đơn. Tôi buồn quá nên đi ghi danh vào học tâm lý học để giúp người (Psychology) và tôi cũng bị bát đơn luôn. Tôi thấy có một trường Scientology (Applied Philosophy = áp dụng về triết học) sát bên nhà và tôi vào xem thử, họ có môn học như bác sĩ chuyên môn về phần chữa bệnh triết lý cho bệnh nhân và giải hòa hôn nhân. Tôi thấy chương trình khá hấp dẫn nên vào ghi danh để học đến năm thứ tư trong đại học nầy như bác sĩ chuyên môn chữa bệnh tâm thần bằng triết học. Bác sĩ của họ gọi là auditor (người ngồi nghe) chỉ ngồi im để nghe bệnh nhân trả lời những câu hỏi mà họ tự tìm lấy câu giải đáp, họ moi lên những tội lỗi của họ và như thế họ tự giải phóng họ ra khỏi gông cùm của tội lỗi. Sau khi giúp xong, bệnh nhân rất vui vẻ, nhẹ nhàng nhưng từ từ họ vẫn bị bệnh cũ trở lại nữa vì trong chương trình nầy họ không cho phép bệnh nhân mời Chúa Giê-xu ngự vào lòng làm chủ cuộc đời của họ như tôi làm bây giờ. Chúa có cho phép tôi học rất giỏi trong ngành nầy và trong lúc tôi học, tôi không thấy có vấn đề gì liên quan đến tôn giáo hết. Tôi giúp được rất nhiều người bệnh hết được nhiều bệnh tâm thần và bệnh thể xác. Nhưng từ từ tôi mới khám phá ra rằng trong đó họ có một điều họ đi sai đường lẽ thật của Chúa là họ tin vào kiếp trước mà không đúng vào lời Kinh Thánh nên tôi không chấp nhận điều đó. Ma quỉ là đứa rất xảo trá đánh lừa tôi cho bằng được để tôi tin tưởng nơi vấn đề nầy vì một ngày kia một cô gái 18 tuổi, bệnh nhân của tôi kể ra trong lúc tiếp chuyện với tôi trong phòng kín có khai cho tôi biết rằng kiếp trước cô là một gã đàn ông đi lính và chết tại Việt Nam. Trước khi chết anh ta nhảy vào ôm trái mìn để cứu nhiều người trong một trận chiến tại làng Mỹ Ngãi. Cô nầy tả và nói lên những cảnh kiếp trước của cô làm tôi tin tưởng như có thật. Lúc đó tôi không nghỉ ra mà tưởng thật, nhưng bây giờ tôi biết là tà linh nhập vào phá cô nầy bảo cô nói như thế để tôi tin tưởng rằng con người có kiếp trước nên tôi lầm tưỡng và tin chúng nó. Chúng cũng gieo vào đầu tôi những ý nghĩ nói rằng có nhiều đường dẫn đến Thiên đàng và vì Chúa là tình yêu thương nên Ngài không bỏ ai vào địa ngục hết. Từ đó tôi bắt đầu làm buồn lòng Chúa, tôi như chiên đi lạc đường mà không biết lối về và tánh xác thịt bắt đầu sống dậy. Nhưng cám ơn Chúa Ngài quá yêu tôi và chính Chúa Giê-xu đích thân đến kêu gọi tôi để tôi được trở về nhà Cha được như ngày hôm nay.
Lúc tôi 57 tuổi, Chúa có dắt tôi đi xuống địa ngục cho tôi thấy trong giấc chiêm bao một thế giới ngục tù, tối tăm với hàng ngàn người người nằm la liệt dưới đất, rên rỉ, khóc lóc, đau đớn vì bệnh tật. Tôi rất sợ hải và đi tìm cách trốn ra khỏi chốn ấy. Tôi nhìn thấy một chút ánh sáng trong nơi tối tăm, tôi liền đi đến nơi ánh sáng đó và có một cái cửa đang mở ra, một con quỉ to lớn đứng chận cửa không cho tôi đi ra nên tôi kêu lên lớn tiếng: “Chúa Giê-xu ơi cứu con.” Tiếng kêu tôi rất lớn đánh thức tôi dậy hôm đó. Lạ lùng thay, ngày hôm sau, Chúa Giê-xu có nghe tiếng kêu cứu của tôi và Ngài đến trong lúc tôi ngủ nửa tỉnh nửa mê và Ngài hiện ra với tôi và nói tiếng rất lớn: “Ta là đường đi, lẽ thật và sự sống, chẳng bởi ta không ai được đến cùng Cha.” Tôi thức dậy vẫn còn nghe tiếng nói của Chúa vang lên và rung động cả phòng ngủ của tôi làm tôi hoảng sợ với sự hiện diện lạ lùng của Ngài trong phòng tôi. Tôi không ngờ rằng Chúa Giê-xu đích thân đến với tôi khi tôi kêu gọi tên Ngài như thế? Tôi bèn nhảy xuống giường, quì gối xuống, run sợ trước sự lạ lùng kỳ diệu của Ngài, tôi ăn năn khóc lóc, đắng cay với những gì tôi đã làm buồn lòng Ngài. Trong ăn năn tội lỗi của mình đã tin vào ma quỉ nói rằng loài người có kiếp trước, kiếp sau như trong Phật giáo vậy. Tôi được Chúa cảm động dẹp bỏ hết sách vở tài liệu, bằng cấp những gì tôi đã học trong Scientology và Ngài có hoàn lại cho tôi địa vị làm con như xưa như trong truyện tích người con hoang đàng trở về nhà Cha.
Chẳng những Cha vui mừng chấp nhận cho tôi được trở về nhà mà Cha còn cưng tôi hơn trước nữa. Chúa cho phép tôi bị một căn bệnh u nhọt xảy ra trên chân trái của tôi đúng ngày sinh nhật của tôi vào tháng 3 năm 2011. Mụt u nầy rất lớn mà bác sĩ không giúp tôi được. Tôi bắt đầu kêu xin cùng Chúa ăn năn mọi tội lỗi và hứa với Chúa rằng kỳ nầy nếu Chúa chữa lành bệnh cho con, con sẽ ra đi giúp những người khác nữa. Nếu Chúa giúp con được ân tứ tự chữa lành cho chân con trước tiên, con sẽ không ngần ngại đi ra cứu giúp cầu xin Chúa chữa lành nhiều người khác nữa. Thật Chúa có nghe lời cầu xin của tôi và chữa lành bệnh cho chân ghẻ của tôi. Bắt đầu từ đó tôi đi ra cầu xin sự chữa lành trong danh Chúa Giê-xu giúp được rất nhiều người cho đến hôm nay.


Chân tôi bị bệnh ghẽ lỡ được Chúa chữa lành trong vòng 6 tuần lễ không cần ghép da.
Chẳng những Chúa kêu gọi tôi làm công việc chữa lành trong danh Chúa Giê-xu mà thôi nhưng Ngài có sử dụng sự học thức về triết học của tôi để giúp dắt chiên lạc trở về nhà Cha vì chính tôi cũng là chiên lạc được trở về, tôi hiểu rỏ những âm mưu, đường lối của quỉ dữ nên có thể giúp những con chiên đi lạc khác được trở về nhà Cha như tôi vậy. Sau khi tôi hỏi những câu hỏi xong thì người trong cuộc được nhẹ nhàng, tôi cho họ bài cầu nguyện mẫu để giúp họ ăn năn với Chúa mời Chúa Thánh Linh ngự vào lòng và Chúa có chấp nhận cho họ được trở về nhà Cha và Cha ban Chúa Thánh Linh ngự vào lòng họ, đổi mới cuộc đời họ thành con người tâm linh trở lại như lúc ban đầu. Bắt đầu tháng giêng 2013, tôi có bắt đầu làm công việc “chat” trong phòng kín để dắt chiên lạc được trở về nhà Cha, Chúa Thánh Linh có soi sáng, chỉ dạy, và có đồng công trong công việc giúp chiên lạc trở về kết quả tốt cho nhà Ngài. Kinh nghiệm học hỏi của tôi trong vấn đề triết học có giúp tôi rất nhiều trong công việc dắt chiên lạc trở về nhà Cha bình an. Cám ơn Chúa, Ngài có cho phép mọi sự việc xảy ra trong đời tôi để giúp tôi làm một công cụ tốt đẹp cho nhà Ngài.
Một vấn đề đáng nêu lên nữa là từ khi tôi có nhận được ân tứ chữa lành trong danh Chúa Giê-xu, tôi giúp nhiều bệnh nhân của tôi trong sở làm hết bệnh nên tôi bị sếp mời vào không cho chữa lành trong lúc làm việc nữa. Tôi ngoan ngoãn vâng lời theo nhưng tôi bị bệnh nhân toan rập âm mưu, năn nỉ tôi cầu nguyện trước máy thu hình nhưng tôi vẫn từ chối. Bà nầy cứ năn nỉ hoài và tôi nắm tay bà vì tôi thấy tội nghiệp, bà khóc òa. Tôi ghi số điện thoại tôi cho bà và bảo bà về nhà gọi cho tôi và bà có gọi điện thoại cho tôi ngày hôm sau để tôi cầu nguyện cho bà. Tôi bị vu oan là vẫn tiếp tục cầu nguyện cho người bệnh nên bị đuổi việc gần 2 năm nay mà tôi không tìm được việc làm nào khác.
Công việc nầy nằm trong ý định của Chúa, vì tôi bị đuổi việc nên tôi mới có cơ hội được Chúa kêu gọi đi hầu việc Chúa trên mạng internet. Công việc nầy rất mới mẻ đối với một người lớn tuổi như tôi nhưng Chúa có giúp tôi trong chức vụ nầy để tôi có cơ hội mở mang bờ cỏi vương quốc của Ngài trên mạng internet qua Facebook, Skype, viết blog từ gần hai năm nay và tôi có giúp được rất nhiều chiên lạc được trở về nhà Cha, hầu việc Cha một cách tốt đẹp hơn thay vì họ là những con chiên đang bị tà linh đánh ngã nằm oằn oại trong vũng bùn tội lỗi không giúp ích được cho mình và cho nhiều người khác nữa.
Chúa có chỉ giúp tôi làm admin những trang nhà dưới đây và mời các bạn ghé vào đọc những bài “chat” của tôi, những câu chuyện Chữa Lành trong danh Chúa Giê-xu, và những bài làm chứng về Chúa trong cuộc đời của tôi. Cám ơn Chúa là từ hai năm nay, tôi đã chính thức tình nguyện ra đi làm con gặt trong đồng lúa chín vàng của Ngài theo lời kêu gọi của Chúa trong Công vụ 2:17: “Đồng ruộng đã vàng nhưng thiếu con gặt!” Hallelujah! Amen!
https://www.facebook.com/Jesusheals2012?ref=hl
http://anhuedoan.wordpress.com/
https://www.facebook.com/pages/Delivrance-Ministries/259508907484238?ref=hl
https://www.facebook.com/OperationRescuedProdigalSon?ref=hl
https://www.facebook.com/skvds?ref=hl
NHỮNG LỜI HƯỚNG DẪN CẦU NGUYỆN TIN CHÚA:
Nếu những ai đọc xong quyển sách nầy mà còn chưa biết về một Chúa Giê-xu đang sống, tôi mời các bạn hãy quì gối xuống ăn năn nhìn biết mình là một người có nhiều tội lỗi, khóc lóc với Chúa Cha là Đấng Tạo hóa đã tạo dựng nên loài người chúng ta để xin Cha tha thứ mọi tội lỗi qua dòng máu Chúa Giê-xu con Ngài đổ ra trên thập tự giá chết thay cho mình và ngay lúc đó Cha sẽ tha thứ cho bạn và chấp nhận bạn được trở về làm con yêu dấu của Ngài như chính tôi vậy. Tôi sẽ cho các bạn bài cầu nguyện mẫu dưới đây, các bạn thêm hay bớt tùy ý và cầu xin với Cha như những lời của bạn. Nếu Cha đẹp lòng Cha sẽ ban cho bạn Chúa Thánh Linh ngự trong lòng bạn, đổi mới bạn thành một con người tâm linh, có sự vui vẻ bình an trong tâm hồn, những gì mà bạn đã tìm kiếm từ lâu mà không được. Muốn thật hết lòng. Amen.
Bài cầu nguyện mẫu:
TRONG DANH ĐỨC CHÚA GIÊ-XU, HÔM NAY CON BIẾT CON LÀ MỘT TỘI NHÂN ĐÁNG BỊ ĐÓNG ĐINH TRÊN THẬP TỰ GIÁ NHƯNG CHÚA GIÊ-XU YÊU THƯƠNG CON VÀ CHẾT THẾ CHO TỘI LỖI CỦA CON. HÔM NAY CON CHẤP NHẬN CHÚA GIÊ-XU ĐÃ BỊ ĐÓNG ĐINH TRÊN THẬP TỰ GIÁ ĐỂ ĐỀN TỘI CHO CON RỒI HẦU CHO CON ĐƯỢC TRẮNG ÁN TRƯỚC MẶT ĐỨC CHÚA CHA Ở TRÊN TRỜI.
XIN CHA CHẤP NHẬN CON LÀ ĐỨA CON HOANG ĐÀNG HÔM NAY CON BẰNG LÒNG QUAY TRỞ VỀ NHÀ CHA VÀ XIN CHA GHI TÊN CON TRÊN SÁCH SỰ SỐNG TRÊN NƯỚC THIÊN ĐÀNG NGAY GIỜ NẦY.
XIN CHA BAN CHO CON CHÚA THÁNH LINH NGỰ VÀO LÒNG CON, ĐỔI MỚI ĐỜI CON THÀNH MỘT NGƯỜI MỚI SỐNG ĐẸP LÒNG CHA. XIN THÁNH LINH GÌN GIỮ BẢO VỆ CON KHỎI MỌI SỰ CÁM DỖ CỦA THẾ GIAN TRONG ĐỜI NẦY VÀ SOI SÁNG, BẺ TRÁCH, SỬA DẠY CON ĐƯỢC ĐI THEO THÁNH Ý CỦA CHA.
XIN CHA BẺ GÃY NHỮNG ÁCH CỦA SỰ RỦA XẢ CỦA CHA TRÊN GIA ĐÌNH CON VỀ TỘI THỜ THẦN TƯỢNG TỪ ĐỜI ADAM CHO ĐẾN BÂY GIỜ. CON XIN HUYẾT CHÚA GIÊ-XU BAO PHỦ CON TỪ ĐẦU ĐẾN CHÂN ĐỂ MA QUỶ KHÔNG LÀM HẠI CON ĐƯỢC.
XIN CHA CHỮA LÀNH MỌI TẬT BỆNH CHO CON NGAY BÂY GIỜ (BỆNH NHỨC ĐẦU, NHỨC MỎI, V.V ) VÌ CHÚA GIÊ-XU HỨA RẰNG: “VÌ LẰN ROI NGÀI CON ĐƯỢC LÀNH BỆNH. HÔM NAY CON TIN CHẮC RẰNG THÂN THỂ CON SẼ ĐƯỢC LÀNH HẾT MỌI BỆNH TẬT.
XIN CHA ĐÁNH ĐUỔI NHỮNG TÀ LINH NÀO KHÁC ĐANG CHIẾM NGỰ TRONG THÂN THỂ CON NỮA: TÀ LINH TỰ TỬ, TÀ LINH DÂM DỤC, TÀ LINH KIÊU NGẠO, TÀ LINH GIAN DỐI, TÀ LINH RƯỢU CHÈ, VÀ NHỮNG UẾ LINH NÀO KHÁC KHÔNG ĐƯỢC KỂ LÊN CHÚNG BÂY HÃY ĐI XUỐNG NƠI VỰC SÂU NGAY BÂY GIỜ!
CON CẦU NGUYỆN TRONG DANH ĐỨC CHÚA GIÊ-XU CHRIST AMEN!

Hình mới nhất của cô Ân Huệ Đoàn (đứng giữa) chụp với mẹ cô (92 tuổi) và cô em gái vào dịp Noel năm 2013